Nhà văn Thủy Điền |
Sau đêm
miên man. Sáng thức dậy, Casar đã chuẩn bị cho nàng một mâm nhỏ ăn sáng và bình
Cà-phê sẵn, rồi vào phòng nằm nghỉ tiếp. Vừa ăn sáng, vừa uống Cà-phê , nàng
bảo thầm: Mình có ác với ông ta không thế? Đã như vậy, mà ông ta vẫn lo cho
mình chu toàn. Trong chuyện nầy ông làm ngơ hay là ông không biết ?
Khi bà qua đời, là lúc ông cũng vừa được nghỉ hưu. Ông lúc ấy 67 tuổi đời,
chẳng có con cái chi cả. Với căn nhà rộng thênh thang một mình, một bóng, thật
cô đơn, ngày ngày chỉ biết ăn và ngủ hoặc đi dạo vòng quanh các ngõ là cùng.
Hai năm sau khi bà mất ông cảm thấy cuộc sống rất cơ cực từ mọi phía. Ngồi nghĩ
định tìm một người bạn gìa để níu kéo lẫn nhau vào lúc xế chiều, nhưng đợi mãi
chẳng thấy bóng ma nào ve vãn đến với mình.
Trong một tiệc rượu chiều, tình cờ ông được một người bạn có vợ người Thái Lan,
giới thiệu cho ông cô em vợ đã một lần qua cầu, trẻ, xinh nhỏ hơn ông 30 tuổi.
Nghe có người đàn bà muốn đến với mình, lòng ông thấy cũng vui, nhưng ngặt có
điều cô ta còn trẻ quá, ông hơi lo và cuối cùng thì ông cũng chấp nhận.
Người đàn bà Thái hiện đang ở Bangkok,
lỡ dỡ chuyện tình, có một đời chồng và một cậu con trai còn đỏ hỏn, cô
muốn xa lánh cảnh đời đen bạc mà đi xứ khác. Được tin người chị từ Đức điện về,
cô ta liền chấp nhận- lập thủ tục và được sang Đức sống với Casar.
Mấy năm đầu nàng có vẻ trung thực yêu Casar, dù ông ta tuổi đáng cở cha mình.
Hai người yêu thương, hạnh phúc. Sau hơn một năm sống với nhau nàng sinh được
một cậu tây lai Marcus thật khá khỉnh và xinh đẹp. Song song, nàng cũng bảo
lãnh được cậu con trai riêng của mình lớn hơn Marcus một tuổi rưởi cùng sang
Đức. Thế là gia đình Casar từ chỗ cô đơn bỗng dưng biến thành nhộn nhịp.
Càng lúc Casar càng gìa đi, tuổi đời của nàng cũng dâng theo, nhưng khoảng cách
thì vẫn còn y. Những ngày già Casar chỉ biết ngồi trong phòng lặng lẽ, để mặc
cho bà vợ muốn làm gì làm, ông chẳng hề đá động. Miển hàng ngày ông có hai buổi
cơm và có người chăm sóc cho ông là đủ rồi. Ngoài ra ông cũng chẳng cần thứ
khác.
Sống càng lâu trên mảnh đất quê người, nàng dần dà quen biết được rất nhiều
những cô bạn đồng hương. Trong những lúc buồn bã họ thường hay tập trung nơi
quán Karaoke của người Thái để khỏa khuây và nàng đã quen được anh chàng bồi
bàn cũng người Thái. Qua những lần giao du tình cảm nàng đã có thêm được một
cậu con trai nữa, thế là nàng được cả ba. Nhưng đặc biệt hơn cậu con trai nầy
hoàn toàn chánh tông người Thái không như anh chàng thứ hai đầu vàng mũi tẹt.
Ngày sanh Nobert, Casar tuy không nhìn thấy rõ hết, vì đã tám mươi sáu tuổi
rồi. Nhưng chàng rất vui mừng, vì mình từng tuổi nầy mà lại thêm được cậu con
trai thật là diễm phúc và hiếm có. Chàng luôn tự nhũ, nếu mình có qua đời đi
nữa, thì cũng còn lại trên đời nầy những giọt máu của Casar và chúng có thể và
còn cơ hội để lo cho mẹ nó trong những lúc xế chiều.
Thủy Điền
16-07-2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét