![]() |
Tác giả Nguyễn Xuân Dương |
Mỗi nhà thơ thường có một
trường ngôn ngữ cho thế giới thi ca của mình. Nếu ta cứ muốn đi đến tận cùng
của nó thì quả là một điều không tưởng vì ngôn ngữ trong thi ca thường rất phi
lí vì thế ta cứ phải gắng tìm cách tiếp cận để thấu hiểu và đôi khi phải mặc
nhiên công nhận nó.
Tôi xin lấy ví dụ trong
bài VỘI VÀNG nhà thơ Xuân Diệu đã viết:
“Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi”
Nếu cứ chất vấn đến tận
cùng thì xin hỏi nhà thơ Nguyễn Vượng có ai tắt được nắng và có ai buộc được
gió không. Đó là điều không thể vì đó chỉ là khát vọng của thi nhân không muốn
vạn vật trôi đi bởi vì thời gian của đời người là hữu hạn.
Nhà thơ Nguyễn Vượng có
thắc mắc hai từ THẦM THĨ tôi đã dùng trong bài bình luận cho bài thơ HƯƠNG QUÊ
của nhà thơ Đặng Xuân Xuyến.