 |
Nhà văn Đỗ Trường |
Năm Ất Sửu 1805. Gia Long niên hiệu
thứ tư. Ngày 4 tháng 11. Tiết trời hanh khô, u ám giăng kín cả làng
Tam Đăng, tổng An Chung thuộc huyện Đại An, phủ Nghĩa Hưng. Con đường vắng những bước chân. Chỉ
có đàn chuồn chuồn kim chao qua chao lại trên những dậu hoa dâm bụt ven
đường. Chính Ngọ, đất trời vụt sáng. Đâu đó có tiếng trẻ khóc ré
lên làm Chú Khách bán thuốc rê dạo giật mình. Dường như, tiếng khóc
từ ngôi nhà gianh trước mặt. Không biết đứa trẻ vừa sinh nam hay nữ,
nhưng chắc chắn sau này sẽ là một quí nhân. Ngẩn tò te suy nghĩ,
tính toán một hồi, rồi Khách lẩm bẩm như vậy. Một chút tò mò,
Khách nhấc cánh cổng tre, lách vào, đứng giữa sân hắng giọng. Thấy
mụ đỡ và người nhà ra vào bận rộn, gã định quay gót. Đột nhiên,
thằng nhỏ từ trong nhà lon ton chạy ra, rồi chạy vào, kéo tay người
đàn ông có khuôn mặt tưởng chừng khắc khổ, nhưng ngoái lại, toát lên
nét nho nhã và tĩnh tại. Người đàn ông cúi người, kéo chốt để mở
rộng cánh cửa, Khách vội xua tay:
- Mỗ tôi đi ngang, nghe tiếng trẻ
khóc, nhà chắc có tin vui, vào xin gia chủ gáo nước mưa cho đã cơn
khát, rồi đi ngay thôi.
-
Vâng, nhà tôi vừa ở cữ, Chú cứ vào đây uống chén nước cho ấm cái
bụng đã.