Hiển thị các bài đăng có nhãn Tác giả Tống Đức Hiển. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tác giả Tống Đức Hiển. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2018

CHÙM THƠ CHỦ ĐỀ NGƯỜI MẸ CỦA TỐNG ĐỨC HIẺN



Cố Nhà thơ Tổng Đức Hiển
                      

LẠY MẸ, ĐỪNG BUỒN!


        Ngày đi đông đủ bạn bè
Chiến tranh qua, một ngày về, mình con
        Cúi đầu lạy mẹ đừng buồn!
Mẹ mừng con mẹ vẫn còn một chân!
*
        Mẹ cười, lệ ướt chéo khăn
Một đời mẹ khóc một lần này thôi!
                                                                                              
12 – 1973


Thứ Năm, 21 tháng 12, 2017

BÊN HANG TỪ THỨC: Thơ Tống Đức Hiển





Từ Thức... xưa lên mé núi này
Suối trong, hoa nở, bướm vàng bay,
Cảnh tiên, lại gặp người tiên nữa
Ở lại, chàng vui suốt mấy ngày...

Thứ Ba, 5 tháng 12, 2017

CÂU CHUYỆN TRÁI TIM / Tống Đức Hiển



(Kể theo một truyện thần thoại)
 
Cố nhà thơ Tống Đức Hiển

Ngày xửa ngày xưa…
Có một cô gái nghèo mồ côi
Ốm và đói giữa một vùng núi vắng
(Ta còn trẻ, và ta cần phải sống…
Gạo hết rồi, hoa quả mãi rừng xa)…

Thứ Hai, 23 tháng 10, 2017

CUỘI - HUYỀN THOẠI VỀ TRĂNG - HÒN TRỐNG MÁI - KỂ CHUYỆN SAO: Chùm thơ Tống Đức Hiển


Cố Nhà thơ Tống Đức Hiển



      CUỘI

Dối gian, Cuội phải lên trời
Sống cô đơn, giữa sáng ngời vừng trăng
Trải trăm năm, trải ngàn năm
Kìa trông chú Cuội còn nằm gốc đa?
Cõi tiên trẻ mãi không già
Ai hay dối trá mà xa cõi người
Một mình dễ có gì vui
Và chăn trâu suốt một đời khổ chưa
*
Đến giờ, trong gió, trong mưa
Lời ru xưa, truyện đời xưa... vẫn buồn...

1990

Chủ Nhật, 5 tháng 3, 2017

GỬI NGƯỜI XA / Nguyễn Ngọc Kiên – CHUYỆN RIÊNG CÙNG DIỄN VIÊN CHÈO / Tống Đức Hiển


Nhà thơ Nguyễn Ngọc Kiên

GỬI NGƯỜI XA
                       
Nguyễn Ngọc Kiên

Thơ tình tôi viết tặng em,
Đêm Hà Nội trời cao xanh vời vợi

Hàng cây xanh xạc xào gió thổi
Đang thì thầm nỗi nhớ gửi người xa.
Bao tháng ngày thấm thoắt trôi qua,
Với những chiều tiễn đưa, những đêm hò hẹn
Em như cơn mưa đầu hè chợt đi rồi chợt đến
Mái trường hồng bao kỉ niệm thiêng liêng
Nhưng mỗi người ai chẳng có cuộc đời riêng
Ai chẳng có những bồng bột vô tư của một thời tuổi trẻ
Dẫu những lời của hôm nay là “dời non lấp bể”
Thì mai vẫn hai trời li biệt ngóng tin nhau
Vẫn biết rằng những mất mát buồn đau
Với những gì của hôm nay chỉ còn trong thương nhớ
Những gì của hôm nay sẽ thuộc về quá khứ
Thì ta cứ nghĩ về nhau như buổi ban đầu
Để tâm hồn đẹp mãi với mai sau!

Đêm  Hà Nội trời cao xanh vời vợi,
Hàng cây xanh xạc xào gió thổi…

Nguyễn Ngọc Kiên

Thứ Hai, 30 tháng 1, 2017

HÁT VỚI TÌNH YÊU: Thơ Tống Đức Hiển



Nhà thơ Tống Đức Hiển
I

Đất nước của riêng ai
Sao dám hết lòng mình
Khi vua Lia chia giang sơn
Cho ba người con gái?
Vua tin tiếng nói tình yêu
                            rung ngọt ngào nơi đầu lưỡi
Không tin tình yêu không nói thành lời
                            của người con gái thứ ba
Cho đến cuối đời, ai ân hận xót xa
Gõ cửa sang giàu xin những lời xua đuổi
Hãy sống hết lòng mình ư em
                            hãy nhân hậu ư em?
Anh không thể nào hiểu nổi
Khi vua Lia đi trong bão lốc điên cuồng
                           và ăn cỏ dại thay cơm
Khi vua Lia nếm nước mắt người con gái thứ ba
Rồi hỏi nàng: Nước mắt mặn không con?
Anh tin: Tình yêu nơi sâu thẳm trái tim, âm thầm lặng lẽ
Người con gái thứ ba đón cha về
Tình yêu là thế
Những điều nhân hậu của lòng người thường giản dị mà em

Thứ Tư, 11 tháng 1, 2017

ĐÊM HÀNG NÂU NHỚ TÚ XƯƠNG


Cố nhà thơ Tống Hiển

Tống Đức Hiển

Chẳng bút chì đâu, vẫn bút lông
Hận gì? Ông hận cái thân ông
Làm trai, chưa đáng làm trai nhỉ
Tám bận thi mà có hóa không

Yêu đến chân tình hóa ngẩn ngơ
Người thơ nào biết ác bao giờ
Chửi thế, buồn ngay, rồi lặng khóc
Say đời, mơ đến tận cùng thơ