Trong
bài “VỀ PHƯƠNG PHÁP DẠY HỌC NGỮ VĂN” của Trần Đình Sử (2006), ngay ở câu đầu,
ông Sử đã viết chưa đúng tiếng Việt. Ông liên tục lặp đi lặp lại từ “xác định”: xác định một đối tượng
không thể xác định là văn chương- nghệ thuật của tâm hồn con người. Môn văn của
cảm xúc tràn đầy, với thích thú, rung động, vừa thực tế vừa mơ hồ, nâng trí tưởng
tượng tràn ra khỏi văn bản. Đây là một môn học thuộc về phạm trù “mỹ cảm của
Cái Đẹp” mà các ông GS dốt đã nhốt vào cũi sắt bằng sự “ĐỌC HIỂU” thô thiển.
Các ông đã giết chết môn văn bằng một
tên gọi quái đản khác là môn “NGỮ VĂN”. Ông Sử viết ngay câu đầu đã sai tiếng
Việt như sau:
“Muốn xác lập hệ thống các phương pháp dạy học ngữ văn trước tiên chúng ta cần xác định nội dung môn học, xác định các hoạt động cơ bản để đạt được kết quả của môn học, rồi từ đó mà xác định các phương pháp cụ thể đặc thù của bộ môn” (trích từ Facebook Trần Đình Sử).