Nhà văn Vương Mông |
Một buổi tối, chim sơn ca đang hót, rắn
hướng về phía sơn ca đọc một bài luận văn, luận chứng là rắn này là đồng loại của
sơn ca.
Luận
văn nói rằng, nó là trứng của rắn, nguyên là cùng với trứng sơn ca đẻ
ra; điều đó cũng có nghĩa là, chúng là đồng hương. Lúc đó, chúng là noãn bào do
cùng tiếp thu ánh sáng mặt trời mà nở ra. Nói như vậy, có nghĩa là chúng cùng tổ
tiên. Thứ ba, chúng cùng thích hót vào ban đêm và tiếng hót (theo quan điểm của
rắn) là tưởng tượng ra. Thứ tư, chúng đều thích hoạt động trong vườn hoa. Thứ
năm chúng đều không thích mùa đông và băng tuyết. Thứ sáu, chúng đều thích hoa
hồng. Điều đó đủ để chứng minh, chúng có nhiều điểm chung… cùng chí hướng. Thứ
bảy….
Sơn ca vui mừng nói: “Trong luận văn
của anh liệu tìm ra luận cứ chính xác hơn. Tôi cũng không có cách nào thừa nhận
anh là rắn, mà là chim sơn ca”.
Rắn lại lấy ra một luận văn khác, lý
luận rằng nó không phải là rắn, màu sắc của rắn cũng không giống đồng loại của
nó. Luận cứ của nó là: một, màu sắc của nó và khác màu sắc của các loại rắn.
Hai, kích thước của nó cũng không giống kích thước của rắn. Ba, hình dạng của
nó cũng khác hình dạng của rắn. Những ham mê của nó cũng khác ham mê của rắn.
Con chim sơn ca đáng thương nghe những
mớ lí luận như thế đến phát mệt, liền đậu trên một cành hồng ngủ thiếp đi.
Rắn liền táp một cái, chỉ một miếng,
chộp lấy đồng hương, nuốt gọn đồng loại.
(Trích Càng nói càng đúng)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét