Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2017

Chuyện Chiếc Cầu Đã Gãy / Thủy Điền


Nhà văn Thủy Điền

          Nguyên một tuần nay, ngày nào hắn cũng từ trên triền đồi chạy xuống đầu cầu, nhìn qua bên kia con suối lớn, khóc và bảo: Thế là mình lại dốt nữa rồi. Rồi quây lưng chạy một mạch về nhà, trông rất là tội nghiệp.
          Sau ba mươi năm giải phóng, cái buôn nơi hắn ở được nhà nước quan tâm và xây dựng cho cây cầu cây dài bắt ngang qua con suối rộng hơn năm mươi mét. Nơi đây xưa nay từ buôn nầy, muốn sang buôn khác người ta (Nói chung là người lớn) hay lội, bơi qua hoặc dùng những chiếc xuồng đẽo chèo bọc trên đầu suối thì mới qua được và ngược lại thì cũng làm y như thế. Riêng các trẻ em thì bó tay, đành đứng bên nầy nhìn sang bên kia mà cả thời thiếu niên chẳng biết bên ấy là cái gì. Thê thảm thật. Bởi thế, các em chẳng được học cao, chỉ võn vẹn hết bậc tiểu học mà thôi.

          Đúng ra thì người ta cũng muốn làm cây cầu nầy lâu lắm rồi, nhưng gì số hộ dân sống nơi đây quá ít, rải rác, nên họ cứ dùng dằng cho đến ba mươi năm sau mới thực hành.
          Hắn may quá, được lớn lên vào thời điểm nầy, nên sau khi hết bậc tiểu học, hắn được sang buôn bên cạnh để học tiếp bậc trung học. Ngày ngày hai buổi lần theo cây cầu cây qua suối đề tìm thêm ít vốn liếng chữ  nghĩa và có dịp, cơ hội được gặp gỡ nhiều bè bạn hơn.
          Suốt một năm dài qua cầu đi học, hắn ngỡ cuộc đời mình đã xa lánh được những ngày u tối. Thậm chí cả mấy em, những người trong buôn nay mai cũng thế.
          Nhưng không may, đời đâu có để yên, hôm tháng sáu vừa qua, khi trời bắt đầu vào mùa mưa, những trận mưa dầm xối xả kéo dài cả tuần, lượng nước lớn tuôn chảy từ những sườn đồi, lôi cuốn cả vùng đất gần chân cầu, trốc móng, sập ngả, gãy đỗ và cuốn theo dòng suối đi về một phương trời vô định.
          Trong ước mơ, hy vọng của tuổi trẻ đã tan tành theo mây khói. Cảnh cũ xưa đã hiện về trước mắt. Hắn và bao người bạn cùng buôn phải đành đứng bên nầy con suối mà trông về phía bên kia, nơi ấy có bạn bè và mái trường thân thuộc.
          Ngỡ năm ba ngày người ta sẽ xây lại và được tiếp tục đi học lại bình thường, nhưng cứ chờ mãi đến nay mà chẳng thấy. Nói thì nói vậy. Sự thật đâu có dễ, muốn làm lại phải có kinh phí và đòi hỏi thời gian chứ.
          Khi nghĩ đến những điều ấy, hắn tự dưng rơi nước mắt và tự nhũ lòng. Thế là, lại một lần dốt nữa. Có lẽ? Trời đã sắp đặt sẵn “Người bản thượng sẽ trở về với bản thượng”.

Thủy Điền
23-07-2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét