Thứ Năm, 25 tháng 5, 2017

Thủy Điền cảm tác bài thơ “Năm tháng mù sương” của Phan Phụng Thạch



NĂM THÁNG MÙ SƯƠNG





Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã
Giữa những ngày đầy lửa đạn quê hương
Thầy đứng đó từ đầu thu - cuối hạ
Mỏi mắt nhìn sách vở cũ tang thương.


Rồi những mùa thu - mùa thu lá rụng
Thầy bâng khuâng trong từng buổi tựu trường
Một ngày kia quê hương ngừng tiếng súng
Còn em nào trở lại tự muôn phương?

Hay tất cả sẽ cùng nhau nằm xuống
Sẽ cùng nhau thành tiếng núi lời sông
Thầy đứng đó nghe tâm hồn biển động
Những buồn thương như sóng cả mênh mông

Thầy đứng đó giữa cuộc đời góc cạnh
Nhớ ngày xưa hoa bướm lạ thiên đường
Thương các em chưa đầy lông đầy cánh
Bay vào đời trong năm- tháng mù sương

                            Phan Phụng Thạch


          Tình cờ đọc được bài thơ của cố Nhà giáo, Nhà Thơ Phan Phụng Thạch ở trang Sài Môn Thi Đàn trưa nay 18-05-2017 tự dưng lòng dâng lên một nỗi buồn vô hạn và cảm thương một người thầy đã ví những học trò của mình như là những đứa con trong gia đình không hơn , không kém. Bài thơ tuy rất là đơn sơ, mộc mạc. Đặc biệt nó đã diễn tả hết sự thương yêu, gắn bó với nhau dưới mái trường qua những năm dài. Thiết nghĩ, chúng ta ai ai cũng có một thời học sinh dù khoảng ấy ngắn hay dài mà thôi. Như khi nghe những lời nói của người thầy mình hẳn nhiên đều xúc động cả. Biết, làm trai giữa thời tao loạn là bổn phận mỗi người công dân là phải lên đường giữ gìn non sông, đất nước. Nhưng ở đây lòng thầy cứ luôn lo sợ. Ông luôn lo sợ là đúng. Bởi, những đứa em của mình còn quá trẻ, non dại, đang bước vào đời chập chững như những con chim chưa đủ lông, đủ cánh sẽ dễ gặp những điều mà người ta không lường trước được, thật là đáng tiếc.

      Vì không phải là nhà bình luận thơ, nhưng khi đọc thấy bài thơ hay, cảm xúc tôi thường hay đáp lại, phụ họa thêm với những ý nghĩ riêng của mình, hầu góp phần cho nội dung bài thơ ấy được nỗi bật hơn.


          LÒNG THẦY

Thầy: Như cha. Thốt ra ! Não ruột
Giữa quê hương khói lửa chiến tranh
Nhìn trò đi mà dạ không đành
Cứ liên tưởng kẻ còn, người mất

Đứng giữa sân lòng thầy chất ngất
Nhìn hai mùa thu, hạ đi qua
Nhìn bảng xanh phấn họa nhạt nhòa
Thương bóng trẻ ngoài kia tiếng súng

Các em đi lòng thầy bủn rủn
Mỗi tựu trường nước mắt tràn dâng
Ngày trở về còn mấy người thân
Trong hiu quạnh nỗi buồn canh cánh

Thương các em còn non lông, cánh
Bay vào đời thiếu vắng thầy, cô.

Thủy Điền
18-05-2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét