Thứ Hai, 22 tháng 8, 2016

LUẬT THƠ LỤC BÁT



 Trần Mỹ Giống sưu tầm và biên soạn


Tác giả Trần Mỹ Giống
 
          1 - VẦN TIẾNG VIỆT:
 
          Vần là yêu cầu tối quan trọng đối với thơ lục bát nên cần nắm sơ qua về “vần” tiếng Việt.

          + Tiếng việt có các vần sau: 




          + Vần tiếng Việt bắt đầu bằng các nguyên âm, là nguyên âm hoặc nguyên âm ghép với các phụ âm đơn hoặc phụ âm kép.

          Ví dụ:  
          Từ TA có vần là A là nguyên âm A.
          Từ THAN có vần là AN là nguyên âm A ghép với phụ âm đơn N.
          Từ THANH có vần là ANH là nguyên âm A ghép với phụ âm kép NH.

          + Vần tiếng Việt nếu có hai nguyên âm đứng đầu thì tính cả hai nguyên âm đó.

          Ví dụ:
          Từ TOANH có vần là OANH.
          Tuy nhiên cũng có trường hợp lại chỉ tính từ nguyên âm thứ hai. Việc xác định vần trong trường hợp này nên tra cứu bảng thống kê vần trên đây để tham khảo. Ví dụ:
          Từ “quện” có vần là “ên” chứ không phải “uên” vì trong bảng tra vần không có vần “uên”.
          Từ “giang” có vần là “ang” chứ không phải “iang” vì trong bảng tra vần không có vần “iang”.

          2- CÁC LOẠI VẦN TRONG THƠ LỤC BÁT:

          - Một cặp thơ lục bát gồm hai câu: câu đầu 6 từ, câu hai 8 từ.
          - Thơ lục bát có các loại vần sau:
          Mỗi vần có hai dạng là VẦN BẰNG và VẦN TRẮC tùy thuộc vào các thanh (còn gọi là dấu) kèm theo nó. Ví dụ: vần “an” có “an”, “àn” là vần bằng, “án”, “ản”, “ãn”, “ạn” là vần trắc.

          + Vần bằng: là vần không có thanh và vần có thanh huyền (tức dấu huyền). Ví dụ:
                   “Trăm năm trong cõi người ta
          Chữ tài chữ mệnh khéo ghét nhau
thì từ “ta”, “nhau” có vần không thanh (không dấu). Còn từ “là” có vần có thanh huyền (dấu huyền).
          Vần bằng trong thơ lục bát: Từ thứ 6 câu lục và từ thứ 8 câu bát thường là vần bằng. Vần được nối tiếp từ vần chân câu lục sang vần lưng (tức vần yêu) của câu bát. Vần chân câu bát lại nối tiếp hiệp vần với vần chân câu lục tiếp sau...
          Ví dụ:
Nhằm ngày mồng Tám tháng ba
Chị em bao hết trai già trai non
          Trai già nhấp chén rượu ngon
Tưng bừng dậm dật như còn... trai
          Chị em ngẩn ngẩn ngơ ngơ
Hỏi... cái vật vờ còn... vật được chăng?
                                          (Trai già – Thơ vui Trần Mỹ Giống)

          + Vần trắc: là các vần có một trong các thanh: sắc, hỏi, ngã, nặng.
          Ví dụ:
                   Tò vò mà nuôi con nhện
          Ngày sau nó lớn nó quện nhau đi
          Các từ “nhện” và “quện” mang vần trắc. Trường hợp này rất ít khi dùng. Nếu sử dụng thì bao giờ từ thứ 6 của câu lục và câu bát cũng đều phải dùng thanh trắc.

          + Vần chân: là vần ở cuối câu lục và cuối câu bát.
          Ví dụ:
                   Mải mê đuổi bóng bắt hình
           Tóc sương chợt ngộ ra mình ngu ngơ.
                                      (Ngu ngơ – Trần Mỹ Giống)
          Thì vần “inh” trong từ “hình” ở câu lục, vần “ơ” trong từ “ngơ” ở câu bát là các vần chân.

          + Vần chính và vần phụ: Vần gieo ở câu trước là vần chính, vần gieo ở câu sau là vần phụ. Nếu vần câu sau cùng vần với vần câu trước thì cũng là vần chính.

          + Vần yêu: Là vần ở giữa câu bát, thường là vần ở từ thứ 6, nếu vần rơi vào từ thứ 4 thì từ thứ 6 phải chuyển ngược thanh với từ thứ 4.
          Ví dụ:
                   Yêu em anh nắm cổ tay
          Anh hỏi câu nàylấy anh không.

          + Điệp vận: Vần tiếp sau giống hệt vần trước.

          + Phong yêu (lưng ong): Trong một câu mà vần lưng và vần chân đều cùng một vần thì gọi là phong yêu. Cần tránh phong yêu vì đọc lên nghe mất âm điệu, không hay.
          Ví dụ:
                   Cả đêm thao thức bồn chồn
          Râm ran tiếng mõ dập dồn đầu thôn.

          + Lạc vận: Là vần chân câu lục sang vần lưng câu bát, vần chân câu bát sang vần chân câu lục tiếp theo lại không cùng vần, đọc nghe mất âm điệu.
          Ví dụ:
                   Mang danh kẻ sĩ Bắc
          Lại chui vỏ ốc, lại chuồn đi đâu.

          + Vần thông và lân vận (vần ép): Các vần nối tiếp nhau phải cùng vần (vần chính), nếu vần tiếp theo khác hẳn vần chính thì lạc vận, nếu gần giống vần chính thì gọi là lân vận, nếu vần đọc lên nghe na ná vần chính thì gọi là thông vận (vần phụ).
          Ví dụ:
                   Lù lù ngồi giữa công đường
          Ra oai có vẻ ông hoàng ta đây.

          3 – LUẬT BẰNG TRẮC TRONG THƠ LỤC BÁT:
  
         A - Mô hình:

Các từ số:   1       2        3        4        5        6        7        8
Câu lục 1:   +       B       +        T       +        B
Câu lục 2:   +       T       T        +       +        B
Câu bát 1:   +       B       +        T       +        B       +        B
Câu bát 2:   +       T       +        B       +        T       +        B

 
Ký hiệu: B là thanh bằng, T là thanh trắc, + là tự do.

          B – Luật bằng trắc trong thơ lục bát:

          - Các từ 2, 4, 6, 8 phải luôn đúng luật bằng trắc (xem mô hình trên).
          - Các từ 2, 4 câu lục phải niêm với các từ 2, 4 câu bát.
          - Từ thứ 2 câu lục và câu bát phải là thanh bằng. Trường hợp bố trí từ thứ 2 câu lục là thanh trắc thì phải đưa về dạng tiểu đối. Tức là chia câu lục làm 2 về, mỗi vế 3 từ, đối nhau. Từ thứ 2, 3 phải là thanh trắc, từ thứ 6 phải là thanh bằng (như mô hình câu lục 2). Ví dụ:
                   Đi vạn dặm, viết nghìn trang
          Khơi trong gạn đục vẻ vang một đời.
          Chú ý: Từ số 5 câu lục nên dùng thanh bằng để đảm bảo đối cho cân, trường hợp hãn hữu mới dùng thanh trắc. Ví dụ: “Khi tựa gối, khi cúi đầu”... Nếu làm thơ nghệ thuật quyết không dùng trường hợp hãn hữu này.
          - Từ thứ 4 câu lục và câu bát phải là thanh trắc. Để câu thơ cân đối thì từ thứ 4 phải là thanh trắc (để gánh hai thanh bằng ở từ thứ 2 và 6). Nếu ở câu bát đã gieo vần lưng vào từ thứ 4 là thanh bằng thì từ thứ 6 phải dùng thanh trắc.
          - Muốn câu thơ có nhạc thì ở câu bát phải bố trí từ thứ 6 thanh không (không dấu) và từ thứ 8 thanh huyền hoặc ngược lại. Nếu bố trí cả hai từ này cùng một thanh huyền (hoặc cùng thanh không) thì câu thơ đọc lên mất tính nhạc. Ví dụ:
          Hỏi thăm cô ấy có chồng chưa nào?

          4 – HỌA THƠ LỤC BÁT:

          Khi họa thơ lục bát cần tuân thủ nghiêm yêu cầu: Từ thứ 5, 7 ở câu bát và từ thứ 5 câu lục không được trùng với bài xướng.
          Khi họa nguyên vận thơ lục bát phải dùng đúng vần (cả vần chân và vần lưng) với bài xướng. Nhưng cũng có thể chỉ họa đúng vần chân cho dễ hơn...

          5 – TẬP KIỀU VÀ LẨY KIỀU:

          - Tập Kiều là lấy nguyên văn câu lục và câu bát ghép lại với nhau thành một bài thơ lục bát hoàn chỉnh. Chú ý: không được thay đổi một từ nào, cũng không được lấy cả cặp câu lục bát liền nhau.
          - Lẩy Kiều là mượn từng câu trong Truyện Kiều, có sửa đổi đôi chút, rồi ghép lại thành một bài thơ có nội dung định thể hiện, không bắt buộc phải giữ nguyên vần.

          6 – TIỂU ĐỐI:

          Thơ lục bát không bắt buộc phải dùng tiểu đối. Nhưng nếu sử dụng thì ở câu lục chia hai phần phải đối nhau toàn diện (thanh, ý, từ). Còn câu bát cũng chia hai phần chỉ cần đối ý, riêng từ thứ 4 và từ thứ 8 phải đối cân cả thanh và ý.
 
          (Phần tiểu đối và niêm xem bài Luật thơ Đường).

                                                                      TMG

1 nhận xét:

  1. Một số trang đăng bài Luật thơ lục bát của Trần Mỹ Giống biên soạn:
    http://tranmygiong.blogtiengviet.net/2013/01/04/p5408187

    http://tranmygiong.blogspot.com/2016/08/luat-tho-luc-bat.html

    http://lucbat.com/news.php?id=9574

    https://123hoangoanh123.violet.vn/entry/luat-tho-luc-bat-12093314.html

    Trả lờiXóa