Trưa (23 tháng 02 năm
2014), ngủ, lại mơ lên 344 Đường Láng. Thấy bà Mùi và bà Tý cãi nhau hăng lắm.
Bà Mùi xông vào quán, ôm đồ đạc của bà Tý vất đầy ra ngõ, rồi chỉ mặt, chì
chiết, chửi bà Tý là con mụ béo, con nhà quê. Bà Tý hăng tiết, chửi lại bà Mùi
là con nặc nô, con “a đầu” rẻ rách, rồi cầm cán chổi tới tấp đập vào đầu bà
Mùi. Đau quá, bà Mùi lăn đùng ra ăn vạ. Bà giãy hăng lắm. Vừa lăn vừa gào
nhưng mắt vẫn canh chừng cán chổi của bà Tý: - “Ới làng ới xóm mau cứu
tôi với. Con Tý nhà quê nó đang định giết tôi đây này…”
Định ra can 2 bà nhưng
ngại lại sảy ra hiểu lầm rồi mang vạ vào thân như năm nào nên tôi lẳng lặng vào
nhà tránh mặt.
Rõ ràng là đi lên tầng 2
nhà ở 344 Đường Láng, vậy mà khi bà Tý mang nước lên lại là cảnh tôi đang ngồi
trên con đường đất mới mở, ở quê, không phải ở Hưng Yên, quen nhưng mà lạ lắm.
Một cậu bé quãng 10, 11
tuổi, nước da trắng trẻo, khuôn mặt sáng đẹp đến chào tôi, đưa chiếc ghế nhựa,
lễ phép mời tôi ngồi, rồi vạch “chim” định đái vào tường nhà. Tôi quát: - “Cháu không được tè bậy
như thế. Chú cho no đòn đấy!”. Thằng bé khúc khích cười, đi vòng ra sau, ôm
cổ tôi, tình cảm hệt như với người thân vậy, rồi lừa lúc tôi sơ ý, tè luôn vào
tường ngôi nhà kế sau.
Bực, định phát vào mông
thằng bé thì bà Tý hề hề cười, bảo: - “Ô, thế bố Xuyến không
nhớ thằng bé này là con ai à mà lại định đánh nó? Phải hỏi thân thế của nó xem
sao đã chứ? Nhỡ may đánh nhầm phải người thân thì thế nào?”
Tôi sững người, chưa kịp
trả lời thì thằng bé khúc khích cười, liến thoắng: - “Chú ấy già rồi, lẩm cẩm
lắm nên không nhớ được gì đâu bà ạ! Đấy! Vẫn hấp tấp như mười mấy năm trước.
Chả thay đổi gì cả! Chán!.”
Nói xong, chạy mất hút vào ngõ.
Tôi quay sang hỏi bà Tý
thằng bé ấy tên gì? Con nhà ai? Sao trông quen thế? Thì bà cụ tròn mắt hỏi lại:
- “Ơ thế anh cũng
không biết nó à? Cô tưởng anh với nó là chỗ thân tình? Thấy nó bảo là người
“quen cũ” của anh, để nó mang nước lên cho anh nhưng cô sợ nó lóng ngóng, đánh
vỡ ấm chén nên cô bê lên.”
Tôi đứng dậy, móc túi để
trả tiền nước thì thằng bé lại xuất hiện.
Nhìn tôi, nó buồn buồn
hỏi:
- Thế chú không nhớ cháu
thật à?
Tôi bảo:
- Ừ! Chú xin lỗi! Thật sự
chú không nhớ cháu là ai? con nhà nào?
Nó ngước mắt nhìn tôi,
rưng rưng lệ, ai oán trách:
- Người đâu mà vô tâm thế!
Mới xa nhau có hơn mười năm, giờ gặp lại mà đã quên cả anh cả em rồi....
Tôi phì cười, mắng:
- Uầy. Hư nào cháu! Chú
với cháu sao có thể là anh em được. Hư quá!....
Không đợi tôi hết câu, nó
gào lên: - “Thằng anh
mất dậy, bạc nghĩa bạc tình này! Kiếp trước, ngồi uống rượu với nhau bao lần mà
quên em nhanh thế? Nhìn kỹ đi, rồi cố mà nhớ xem ngôi nhà này đã gặp ở đâu?”.
Rồi lao vào đấm đá tôi túi bụi.
Giật mình, tỉnh giấc.
Thấy giấc mơ lạ, chép lại
để ngẫm xem sao.
*.
Hà Nội, 23 tháng 02 năm
2014
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét