Nhà văn Thủy Điền |
Trong
lúc mọi người đang tụ tập, chờ nhập tiệc đám cưới tại một hội trường lớn. Thời
gian còn trống trải, người người vui vẻ hỏi han về chuyện gia đình. Có một
người bạn thân xoay qua nói với vợ lão:
- Chị sáu! Nói thật nhé, chị dường như
là người tu chín kiếp đó, nên bây giờ chị mới gặp anh sáu. Phải nói anh lúc nào
cũng dành cho chị một nụ cười thật vui vẻ, yêu đời và cả chúng tôi cũng thế.
Tôi phục anh sáu thật, riêng tôi nhiều lúc muốn cười lắm, cười cho đời xinh đẹp
và thoải mái hơn, nhưng không cách nào cười được chị ạ.
- Cảm ơn anh, vì đó là bản tính của anh
ta. Từ ngày lấy anh là dường như lúc nào cũng thế.
Lão
năm nay đã 55 tuổi rồi, nhưng mới thoáng nhìn qua thì độ chừng 45 là cùng, trẻ
thật. Hồi ở Việt nam lão làm nghề uốn tóc cho Phụ nữ, với bản tính hài hước lão
được rất nhiều cô yêu thích và cuối cùng lão lập gia đình với nàng con gái xinh
đẹp và sinh được một cậu con trai.
Năm
1982 vì cuộc sống càng ngày càng khó khăn hơn, lão tìm đường đi vượt biên và để
hai mẹ con ở lại. Qua đến Đức lão chờ có công ăn, việc làm sẽ làm đơn lãnh vợ
con sang đoàn tụ. Mọi chuyện chưa ngã ngũ thì lão lại yêu một cô gái cũng đi
vượt biên một đợt với lão và lấy nàng làm vợ. Thế thì dự án bảo lãnh vợ con từ
Việt nam sang lão cho vào ngăn tủ. Sống với nàng được 8 năm có ba mặt con. Hai
vợ chồng tạo dựng được một Nhà hàng Tàu khá thịnh soạn và vững chắc.
Năm
1990 khi cổng thành Berlin sụp đỗ, hàng loạt
người Việt nam đang sống bên kia bức tường Đông Berlin tiến sang. Nhà hàng cần người- người
cần việc. Lão đã nhận hai cô vào giúp việc. Ngày qua ngày làm việc với bản tính
vui vẻ bẩm sinh lão chiếm được trái tim của cô Bồi bàn. Ăn quen Chồn đèn mắc
bẫy, bà vợ hai của lão thuộc hạng không hiền, quậy tan nát và cuối cùng lão
phải đành ký đơn ly dị và ra đi lặng lẽ.
Lưu
lạc bôn ba từ tiểu bang nầy, sang tiểu bang khác. Lão lại gặp một nàng con gái
trẻ khác (Trẻ hơn lão 18 tuổi) Từ Việt nam mới sang, hai người cũng đều làm
công trong một quán ăn tàu do người Việt làm chủ. Không biết với thủ thuật thế
nào để rồi nàng đành phải trao quả tim son trẻ cho lão.
Sau khi cưới nhau xong, hai người kéo nhau đi nơi khác tạo dựng
một cơ sở mới.
Cách mấy ngày nay, bạn bè lão gã con gái có mời vợ chồng lão đến
dự lễ cưới. Ôi ! Vui thật là vui sao bao nhiêu năm xa cách lão gặp lại khá đầy
đủ bạn bè hồi còn trẻ, hồi lão mới vừa sang Đức. Anh em lâu ngày gặp nhau, tao
ngộ hỏi han đủ thứ. Và, người ta cũng muốn nhìn lại nụ cười vui vẻ của lão mà
trước đây họ đã từng thưởng thức.
Trong cơn vui có thằng bạn thân trêu. Chị sáu thật là may mắn và
diễm phúc lắm mới gặp anh sáu của tui đây. Anh luôn mang lại cho chị thật nhiều
niềm vui. Bằng chứng là chị thấy không? Từ sáng đến giờ lúc nào chúng ta cũng
nghe anh sáu cười híp mắt. Chị sáu mắc cở, ngại ngùng quây mặt đì nơi khác. Anh
sáu nói:
- Bả nhìn xa hiểu rộng đó tụi bây.
Chị quây lại.
- Tôi nhìn xa hiểu lộn thì có.
Tất cả áp cười cái rầm…anh sáu cười
ngất ngây, còn chị thì đỏ mặt.
Thủy Điền
01-10-2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét