Dịch giả Đoàn Mạnh Thế |
Năm 1998, lần đầu gặp,
thấy anh phong độ, trẻ trung, nghĩ anh chắc chỉ ngoài bốn mươi tí ti nên gọi
anh xưng em ngọt sớt. Mãi sau này biết tuổi, ngại quá, xin chuyển sang xưng
cháu gọi chú cho phải đạo thì anh gạt: - “Đừng gọi tớ là chú, già
lắm. Tớ hơn cậu chưa đến 30 tuổi, đang quen anh anh em em, chuyển sang xưng hô
chú cháu nghe buồn cười...” . Ừ. Tặc lưỡi, cũng như dịch giả Trần Đình Hiến
đi! Bố cũng anh xưng em. Con (con vợ lớn của dịch giả Trần Đình Hiến) cũng anh
xưng em. Năm thỉnh mười thoảng mới gặp, gọi anh xưng em cũng chẳng chết hàng
tôm hàng cá nào, cốt vui vẻ khi gặp mặt, công việc được như ý, là ổn. Từ đấy,
lại anh anh em em, nhiều lúc rượu vào còn hứng lên cốc đầu “ông anh” như gõ đầu
trẻ, rồi tưng tửng phán: - “Số anh sau này cũng thê
lương lắm. Vợ bỏ! Con chê! Về già sống cảnh đói nghèo, đơn độc!”. Anh cười
khì khì: - “Chú biết
cái đếch gì mà phán! Lại nghe thằng Hà (con thứ 2 của anh) nói khi rượu vào chứ
gì? Ừ. Số anh nó nhọ như thế nên cố tích đức để cải số đây. Mà số chú sau này
cũng nhọ lắm, sướng hơn anh về vật chất nhưng tinh thần cũng sẽ mệt mỏi đấy.”.
“Phán” là thế nhưng bụng
bảo dạ, anh ấy sẽ sướng chứ chẳng khổ như “sách nói” đâu. Nhà cửa có mấy cái, ở
Hà Nội, ở cả Hải Phòng. Lương hưu kha khá, lại dịch sách đều đều, cờ bạc thì
không, gái gú chỉ giỏi võ mồm. Đến cả rượu cũng chỉ thi thoảng làm một, hai
chén cho “có phong trào”, để “giữ quan hệ”... Người như thế, cuối
đời sao khổ được! Ấy vậy mà đùng cái năm anh 65 tuổi, chị lôi anh ra tòa, nhất
quyết “đường ai nấy đi”. Con cháu, họ hàng tham gia thế nào, chị vẫn cứ khăng
khăng: - “Không yêu
nhau nữa thì giải phóng cho nhau. Già rồi nên càng cần được sống cho riêng
mình, càng cần được sống thanh thản. Sống được bao năm nữa mà cứ phải gượng ép
cho khổ!”. Điên tiết, anh cũng “hâm hâm” lên, họa luôn: - “Bà không còn yêu tôi
nữa, thì thôi, ra tòa.”. Thế là anh chị ly hôn! Thế là anh khăn gói lên Hà
Nội sống kiếp độc thân... Chẳng bao lâu, ngôi nhà “đắc địa” ở phố “Hàng...”
cũng lại phải bàn giao cho “người khác”. Anh thành kẻ trắng tay. Là kẻ coi nhẹ
đồng tiền, anh tặc lưỡi: - “Người còn chẳng tiếc,
tiếc đếch gì
tài sản!”, rồi lầm lụi về ngôi nhà cũ nát của bố mẹ ở Hồng Mai để tá túc...
Sáng nay đến thăm anh,
sững người khi tận mắt được “mục sở thị” ngôi nhà anh ở. Ngồi đến tiếng đồng hồ
mà vẫn không biết có nên gọi nơi anh đang tá túc là nhà không nữa? Tuổi đã cao,
sức đã yếu, mỗi bận mưa gió thì thế nào...?
Tiễn khách ra cửa, anh cứ
mãi phân trần: - “Số
anh nó khổ vậy, đành chịu. Trách ai hả chú? Mấy thằng em chú (con của anh), cũng có nỗi khổ của
chúng nên anh không làm phiền chúng. Trời cho anh sống vượt tuổi thất thập cổ
lai hy mà vẫn khỏe mạnh thế này là anh sướng lắm rồi...”
Cả ngày nay,
cứ bần thần nghĩ về anh: Giỏi như anh, tử tế như anh và am tường lý số như anh,
vậy mà vẫn phải chấp nhận sự an bài của thiên định đặt vào thế hãm địa...!
Tối nay. Cho cu cháu đón
anh đến nhà chơi, cũng chỉ biết nhắc anh cố giữ gìn sức khỏe, đề phòng 2 pháp
lệnh ngày càng nổi rõ, chạy sâu vào khóe miệng...
Anh ừ mà nghe ầng ậc
tiếng nước mắt!
.
Hà Nội, ngày 06 tháng 10 năm 2015
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét