Thằng
Mãnh là em con dì tôi. Thằng Mãnh trắng, đẹp như cục bột, lại rất ngoan nên họ
hàng ai cũng yêu quý. Chú rể tôi là bộ đội cụ Hồ phục viên, mất vì B52 Mỹ khi đang
trôi bè trên sông Hồng, hồi năm 1972, chẳng có chế độ gì. Chồng chết, dì tôi
dồn hết tình cảm, sức lực vào chăm sóc yêu chiều thằng Mãnh.
Tôi
đi bộ đội chiến đấu hết trong Nam
lại lên biên giới phía Bắc chống quân Trung Quốc xâm lược. Năm 1982 tôi mới
được chuyển ngành về quê. Dì tôi khóc bảo:
- Thằng Mãnh bị bắt đi trại rồi anh ơi. Anh làm sao cứu
thằng Mãnh cho dì, không thì nó chết mất...
Tôi ngạc nhiên:
- Làm sao đến nông nỗi này hả dì? Thằng Mãnh ngoan ngoãn
thế, sao lại bị bắt đi cải tạo? Dì nói đầu đuôi sự việc cho cháu nghe...
- Thằng Mãnh vốn ngoan hiền. Nó thương dì vất vả nên bỏ học
theo người ta đi đào vàng ở khu Tư. Thỉnh thoảng nó gửi về cho dì chỉ vàng. Dì
cũng mừng. Nhưng dì có ngờ đâu... nó lại sinh nghiện hút. Xã truy quét bắt
những thanh niên nghiện hút đưa đi trại, họ tóm được thằng Mãnh khi nó đang
hút...
Tôi an ủi dì:
- Thôi sự việc đã thế rồi, dì để cháu tính...
Hai chú em ruột tôi làm trong ngành công an, chạy đôn chạy đáo
gần năm trời mới bảo lãnh cho thằng Mãnh được ra trại. Dì tôi xin cho thằng
Mãnh đi cai nghiện ở trại cai nghiện tỉnh. Mãnh cai nghiện xong, được chú em rể
tôi làm Giám đốc một xi nghiệp bố trí cho làm nhân viên đứng quầy hàng. Được
gần năm, Mãnh tiết kiệm mua được cái xe đạp Phượng Hoàng. Tôi mừng thằng Mãnh
đã tu chí. Nhưng rồi một hôm người ta báo tin cho tôi rằng thằng Mãnh lại bị
công an bắt giam rồi. Tôi xin thăm nó nhưng họ không cho gặp. Thì ra bạn nghiện
từ trước luôn bám sát nó, rủ rê, ép buộc nó phải hút lại. Cho đến một đêm,
thằng Mãnh để bạn nghiện vào quầy hàng ăn trộm, định sau đó làm hiện trường giả
thì bị công an bắt quả tang. Mãnh đi tù ba năm.
Ra
tù, Mãnh về quê. Không có tiền hút hàng ngày, Mãnh bán dần tất cả các thứ gì có
trong nhà có thể bán được để hút. Trong nhà không còn gì để bán, Mãnh bắt đầu
ăn trộm của hàng xóm... Một lần bắt quả tang Mãnh ăn trộm, chính quyền xã
chuyển Mãnh lên công an huyện. Mãnh lại đi tù.
Ba năm sau Mãnh ra tù. Trông nó gầy, đen, đầu trọc lốc...
Tôi khuyên răn nó nên từ bỏ thuốc phiện mà tu trí làm ăn. Nó vâng vâng dạ dạ tỏ
ra thực tâm muốn cải tà quy chính.
Bẵng đi mấy năm, tôi bận công việc không về quê. Một hôm, dì
tôi bắt xe khách lên tỉnh. Vừa gặp tôi, dì đã kể trong tiếng nấc:
- Thằng Mãnh lại đi tù rồi anh ơi!... Khổ thân tôi, kiếp
trước tôi phạm tội gì mà trời đày đọa tôi thế này anh ơi...
Chờ dì nguôi ngoai tôi hỏi:
- Nó phạm tội gì mà người ta lại bắt nó đi tù?
Dì tôi bảo:
- Không! Không ai bắt cả. Tự nó xin đi tù thôi.
Tôi nhạc nhiên:
- Tự nó xin đi tù? Sao lạ vậy dì?
Dì tôi phân trần:
- Đi tù mấy lần về, nó quyết tâm làm lại cuộc đời. Mấy năm nay
nó không ăn trộm cái gì của hàng xóm. Nó xin dì cho tiền để nó nhập trại cai
nghiện. Cai nghiện xong, nó về quê mong sống yên ổn làm ăn. Nhưng nó đi xin
việc ở đâu người ta cũng không nhận. Dì đã hơn tám mươi tuổi rồi, chẳng có
lương, chỉ trông vào 5 miếng ruộng phần trăm thì làm sao nuôi nổi hai mẹ con.
Thằng Mãnh sinh ra cáu bẳn, chán đời. Bạn bè rủ rê, nó hút lại. Tháng trước,
người ta báo tin cho dì là thằng Mãnh đang bị giam ở huyện. Dì hớt hơ hớt hải
lên huyện xin vào thăm nó. Ngươi ta bảo dì:
- Khi công an đến bắt thì thấy thằng Mãnh đứng trong bốt
điện, mồm kêu to: “Ối làng nước ơi! Có thằng ăn trộm công tơ điện đây này...”
Hỏi tại sao làm thế, thằng Mãnh bảo: “Để được đi tù. Xin các cán bộ cho em đi
tù!”...
Dì van nó đừng xin đi tù. Nó bảo dì: “Mẹ ơi! Mẹ cứ để con
đi tù! Chỉ có đi tù thì con mới có việc làm, mới có miếng ăn, mới được hút, mới
có cơ hội được sống...”
Anh ơi, em nó nói thế, dì chẳng còn biết làm sao. Chẳng lẽ
cứ để nó sống mãi đến chết trong tù sao hả anh...
Bất lực nhìn dì tôi khổ sở, tôi im lặng nghe dì tôi kể lể
nỗi buồn khổ như vô tận. Trước mắt tôi, hình ảnh thằng Mãnh trắng đẹp như cục
bột cứ chập chờn. Văng vẳng bên tai lời thằng Mãnh xin được đi tù để có cơ hội
sống cứ ám ảnh tôi...
Trần Mỹ Giống
“tu chí” ạ...
Trả lờiXóaCảm ơn đồng tộc. Tôi sửa đây ạ.
Xóa