Ảnh bé Hằng năm học lớp 3 |
Bố
làm công nhân bưu điện. Mẹ dạy ở trường tiểu học. Ban ngày bố mẹ đi làm, bé
Minh Hằng ở với ông bà ngoại. Tối mẹ đón về. Năm Hằng lên ba, bà ngoại chuẩn bị
tâm lý cho Hằng đi học mẫu giáo. Ngày ngày hai bà cháu đóng vai cô giáo và học
sinh. Bà ngoại thường rót vào tai cháu:
-
Nào, ăn nhiều chóng lớn để đi học. Đi học có nhiều bạn, có nhiều đồ chơi, có cô
giáo yêu như mẹ hiền, được học hát múa, học chữ vui lắm. Nào ngoan, đi học biết
chữ để đọc báo, đọc sách, rồi làm cô giáo nào...
- Bà ơi! Cháu đã lớn chưa? Bao giờ cháu được đi học hả bà?
Bà bảo:
- Ừ, cháu sắp được đi học rồi. Cháu ăn nhiều cho cao lên để chóng được đi học nhé!
Cháu ăn ngon lành, không cần phải ép như trước. Mỗi lần ăn xong, cháu đứng dựa vào tường, chân kiễng lên, hỏi bà:
- Bà xem cháu đã cao chưa?
- Ừ! Cháu bà cao sắp bằng anh Phương rồi... Mai bà cháu mình đi mua cặp sách cho Hằng đi học nhé!
***
Mẹ
Hằng nói với ông bà ngoại:
- Bố mẹ ạ, con đã xin cho cháu vào lớp 4 tuổi Trường Mầm non Phụ nữ là trường tốt nhất thành phố rồi, mai con cho cháu đến lớp ạ.
Chín giờ tối, mẹ lại lai Hằng ra ông bà ngoại:
- Con Hằng nhõng nhẽo đòi ra ông bà bằng được, để ông bà cho cháu đi mua cặp sách đây này.
Ông săng sái lấy xe máy đèo hai bà cháu ra phố. Bà chọn cái cặp da đắt tiền. Hằng không chịu. Hằng thích cái cặp nhựa có gắn những hình con gấu, con thỏ, siêu nhân màu đỏ, vàng, xanh...
Bố mẹ cho vào cặp bộ quần áo, bút chì, vở tập tô màu... Hằng đi ngủ, ôm cặp không rời.
***
Ngày đầu tiên đi học, Hằng hào hứng phấn khởi, hát luôn miệng. Chiều mẹ đón về, Hằng ỉu sìu, mắt đỏ còn hoen nước.
Sáng ngày thứ hai, Hằng nhất định không chịu đi học. Mẹ hỏi:
- Sao hôm qua con thích đi học, hôm nay lại không chịu đi?
Hằng một mực nói: “Con không đi học đâu!” và đòi mẹ lai đến nhà ông bà ngoại.
Vừa tới cửa, mẹ Hằng đã tru chéo:
- Đây, ông bà lai đi học mà con không đi thì mẹ đánh nhừ đòn! Ông bà xem này, nó đi học được một ngày, hôm nay giở quẻ không chịu đi. Nói mấy nó cũng không chịu. Nó gào khóc đòi ra ông bà đây này.
Ông đón cháu vào nhà. Hằng ôm chặt cổ ông, hai chân quặp chặt bụng ông, miệng vừa khóc vừa cầu cứu:
- Ông ôm chặt cháu vào! Cháu ứ đi học đâu! Ông ôm chặt cháu vào!
Mẹ quát:
- Ông ôm chặt thì mẹ cũng giật con ra được. Con không đi học thì mẹ đánh đòn. Hư quá!
Hằng gào lên:
- Ứ đâu! Con không đi học đâu, con học cô giáo bà cơ, con học cô giáo bà cơ...
Bà bảo:
- Thôi mẹ nó cứ đi làm đi, để rồi ông bà thí nó đi học sau...
Mẹ đi rồi, bà bảo:
- Nào cháu ngoan kể cho bà hôm qua cháu đi học có vui không nào? Cô giáo dạy hát bài gì nào? Có những bạn gì nào?
Hằng nói trong tiếng nấc:
- Bà ơi cháu sợ cô giáo lắm! Cháu không dám đi học đâu!
- Cô giáo như mẹ hiền, sao cháu lại sợ?
- Không đâu! Cô ác lắm! Cô ác lắm! Cô lấy cái dao to dài như thế này này – Hằng lấy hai tay mô tả con dao – Cô dứ dao vào cổ cháu. Cô quát: “Mày có nín đi không? Tao chém cho một phát đứt cổ bây giờ!”...
- Sao cháu lại khóc để cô mắng?
- Cháu xúc cơm bị vãi ra ngoài, cô cốc vào đầu, nên cháu khóc.
Ông hỏi:
- Cháu nói có đúng không? Ông hỏi các cô mà cháu nói sai là bị phạt đấy!
Hằng mở to đôi mắt đen láy ngây thơ nhìn ông:
- Cháu nói đúng ông ạ! Cháu sợ cô giáo lắm!
Bà thở dài:
- Cô yêu cháu, cô mắng yêu đấy cháu ạ... Bà cháu mình cứ đi học, cô giáo mà mắng cháu như thế nữa thì bà cháu mình báo cáo Hiệu trưởng phạt cô. Hễ cô dọa thì cháu nói cho bà biết ngay nhé! Nào, bây giờ bà cháu mình đi học nào... Bà cháu mình hát bài “Cô và mẹ ấy hai mẹ hiền” nào...
***
Chuyện ngày đầu đi học của cháu tôi rồi cũng qua đi. Cháu Hằng vẫn đi học ở Nhà mẫu giáo đó, nhưng nó không còn cái hồ hởi háo hức như trước khi đi học. Năm vào lớp 1, cháu nằng nặc đòi học “cô giáo Mẹ”, nhất quyết không học ai khác. Mẹ Hằng đành xin cho Hằng học trái tuyến về trường mẹ dạy.
Năm nay bé Hằng lên lớp ba. Sáng sáng mẹ lai Hằng đến lớp, bán trú, tối mới về nhà. Nhà lại chuyển ra đô thị Hòa Vượng, cách nhà ông bà ba bốn cây số nên ít khi Hằng được về thăm ông bà. Ngày chủ nhật, Hằng đòi bố lai vào với ông bà. Ông bà lại rót vào tai Hằng viễn cảnh tươi đẹp của nhà trường, của các mẹ hiền và tương lai của học sinh. Hằng vẫn chăm chú lắng nghe, gương mặt thơ ngây, đôi mắt đen trong như nước hồ thu lặng gió nhìn xa xăm bất định...
- Bố mẹ ạ, con đã xin cho cháu vào lớp 4 tuổi Trường Mầm non Phụ nữ là trường tốt nhất thành phố rồi, mai con cho cháu đến lớp ạ.
Chín giờ tối, mẹ lại lai Hằng ra ông bà ngoại:
- Con Hằng nhõng nhẽo đòi ra ông bà bằng được, để ông bà cho cháu đi mua cặp sách đây này.
Ông săng sái lấy xe máy đèo hai bà cháu ra phố. Bà chọn cái cặp da đắt tiền. Hằng không chịu. Hằng thích cái cặp nhựa có gắn những hình con gấu, con thỏ, siêu nhân màu đỏ, vàng, xanh...
Bố mẹ cho vào cặp bộ quần áo, bút chì, vở tập tô màu... Hằng đi ngủ, ôm cặp không rời.
***
Ngày đầu tiên đi học, Hằng hào hứng phấn khởi, hát luôn miệng. Chiều mẹ đón về, Hằng ỉu sìu, mắt đỏ còn hoen nước.
Sáng ngày thứ hai, Hằng nhất định không chịu đi học. Mẹ hỏi:
- Sao hôm qua con thích đi học, hôm nay lại không chịu đi?
Hằng một mực nói: “Con không đi học đâu!” và đòi mẹ lai đến nhà ông bà ngoại.
Vừa tới cửa, mẹ Hằng đã tru chéo:
- Đây, ông bà lai đi học mà con không đi thì mẹ đánh nhừ đòn! Ông bà xem này, nó đi học được một ngày, hôm nay giở quẻ không chịu đi. Nói mấy nó cũng không chịu. Nó gào khóc đòi ra ông bà đây này.
Ông đón cháu vào nhà. Hằng ôm chặt cổ ông, hai chân quặp chặt bụng ông, miệng vừa khóc vừa cầu cứu:
- Ông ôm chặt cháu vào! Cháu ứ đi học đâu! Ông ôm chặt cháu vào!
Mẹ quát:
- Ông ôm chặt thì mẹ cũng giật con ra được. Con không đi học thì mẹ đánh đòn. Hư quá!
Hằng gào lên:
- Ứ đâu! Con không đi học đâu, con học cô giáo bà cơ, con học cô giáo bà cơ...
Bà bảo:
- Thôi mẹ nó cứ đi làm đi, để rồi ông bà thí nó đi học sau...
Mẹ đi rồi, bà bảo:
- Nào cháu ngoan kể cho bà hôm qua cháu đi học có vui không nào? Cô giáo dạy hát bài gì nào? Có những bạn gì nào?
Hằng nói trong tiếng nấc:
- Bà ơi cháu sợ cô giáo lắm! Cháu không dám đi học đâu!
- Cô giáo như mẹ hiền, sao cháu lại sợ?
- Không đâu! Cô ác lắm! Cô ác lắm! Cô lấy cái dao to dài như thế này này – Hằng lấy hai tay mô tả con dao – Cô dứ dao vào cổ cháu. Cô quát: “Mày có nín đi không? Tao chém cho một phát đứt cổ bây giờ!”...
- Sao cháu lại khóc để cô mắng?
- Cháu xúc cơm bị vãi ra ngoài, cô cốc vào đầu, nên cháu khóc.
Ông hỏi:
- Cháu nói có đúng không? Ông hỏi các cô mà cháu nói sai là bị phạt đấy!
Hằng mở to đôi mắt đen láy ngây thơ nhìn ông:
- Cháu nói đúng ông ạ! Cháu sợ cô giáo lắm!
Bà thở dài:
- Cô yêu cháu, cô mắng yêu đấy cháu ạ... Bà cháu mình cứ đi học, cô giáo mà mắng cháu như thế nữa thì bà cháu mình báo cáo Hiệu trưởng phạt cô. Hễ cô dọa thì cháu nói cho bà biết ngay nhé! Nào, bây giờ bà cháu mình đi học nào... Bà cháu mình hát bài “Cô và mẹ ấy hai mẹ hiền” nào...
***
Chuyện ngày đầu đi học của cháu tôi rồi cũng qua đi. Cháu Hằng vẫn đi học ở Nhà mẫu giáo đó, nhưng nó không còn cái hồ hởi háo hức như trước khi đi học. Năm vào lớp 1, cháu nằng nặc đòi học “cô giáo Mẹ”, nhất quyết không học ai khác. Mẹ Hằng đành xin cho Hằng học trái tuyến về trường mẹ dạy.
Năm nay bé Hằng lên lớp ba. Sáng sáng mẹ lai Hằng đến lớp, bán trú, tối mới về nhà. Nhà lại chuyển ra đô thị Hòa Vượng, cách nhà ông bà ba bốn cây số nên ít khi Hằng được về thăm ông bà. Ngày chủ nhật, Hằng đòi bố lai vào với ông bà. Ông bà lại rót vào tai Hằng viễn cảnh tươi đẹp của nhà trường, của các mẹ hiền và tương lai của học sinh. Hằng vẫn chăm chú lắng nghe, gương mặt thơ ngây, đôi mắt đen trong như nước hồ thu lặng gió nhìn xa xăm bất định...
Nhân
ngày khai trường 2012
TMG
TMG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét