NGU NGƠ
Mải
mê đuổi bóng bắt hình
Tóc sương chợt ngộ ra mình ngu ngơ
Tóc sương chợt ngộ ra mình ngu ngơ
Trần Mỹ Giống
Lời bình của ĐẶNG KIM QUY
Phó hiệu trưởng Trường THCS Hàn Thuyên
(Nam
Định)
Tác giả Đặng Kim Quy |
Đọc hai câu thơ, ta hình dung ra nhân
vật trữ tình luôn khát khao, theo đuổi một ước vọng nào đó, nhưng cái ước vọng
ấy chỉ là ảo ảnh không có thực. “Đuổi bóng bắt hình” là cách nói ẩn dụ rất ý
nhị, sâu sa, muốn nói tới một mục đích, một lý tưởng sống, “tóc sương” biểu
hiện cho tuổi già, mặc dù đã trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời nhưng
giờ đây nhân vật trữ tình mới chợt nhận ra điều mà mình mơ ước theo đuổi bao
năm qua chỉ là ảo vọng, không đạt được mục đích mà mình mong muốn. Giọng điệu
thơ buồn, trĩu nặng một nỗi niềm ưu tư, trăn trở về những điều cay đắng khi con
người nhận ra chính mình thì đã quá muộn. Đó chính là một bài học mang ý nghĩa
triết lý cho những ai chưa xác định đúng mục đích, ước mơ của cuộc đời mình.
Tháng 11 - 2013
ĐẶNG KIM QUY
Lời bình của
PHƯƠNG BIN
Trần Tuấn Phương |
Bài
bình của cô Đặng Kim Quy ngắn gọn và hay. Con chỉ bổ sung thêm mấy ý cảm nhận
của riêng mình:
- “Mải mê” : Say mê làm một việc gì đến
nỗi không còn để ý gì đến chung quanh.
- “Ngu ngơ”: Ngây ngô khờ dại.
- “Chợt”: Bỗng nhiên, thình lình.
- “Ngộ”: Từ Hán Việt: Tỉnh biết ra
được, Hiểu rõ, Mở trí khôn...
Một thời gian rất dài (đến khi đã già “tóc sương”) nhân vật trữ tình – tác giả tập trung hết sức lực, tâm trí phục vụ cho một mục tiêu – lý tưởng mà mình cho là cao đẹp lắm (có cao đẹp mới đủ hấp dẫn lôi cuốn nhân vật trữ tình cống hiến tất cả cho nó chứ!) nhưng buồn thay mục tiêu lý tưởng đó chỉ là viển vông, không tưởng (hình và bóng). Chỉ là hình và bóng mà nhân vật trữ tĩnh vẫn chạy theo nó quá nửa đời người bởi “mải mê” đến độ lý trí hoàn toàn nhường chỗ cho tình cảm.
Một thời gian rất dài (đến khi đã già “tóc sương”) nhân vật trữ tình – tác giả tập trung hết sức lực, tâm trí phục vụ cho một mục tiêu – lý tưởng mà mình cho là cao đẹp lắm (có cao đẹp mới đủ hấp dẫn lôi cuốn nhân vật trữ tình cống hiến tất cả cho nó chứ!) nhưng buồn thay mục tiêu lý tưởng đó chỉ là viển vông, không tưởng (hình và bóng). Chỉ là hình và bóng mà nhân vật trữ tĩnh vẫn chạy theo nó quá nửa đời người bởi “mải mê” đến độ lý trí hoàn toàn nhường chỗ cho tình cảm.
Nhưng rồi đến khi “tóc sương”, bao
nhiêu va đập trong cuộc sống, những hiện thực trái ngược với mục tiêu phấn đấu
đến một lúc nhân vật trữ tình chợt bừng tỉnh, đốn ngộ (hiểu biết) ra chân lý,
rằng mình thật ngu ngơ khờ dại, cái mục tiêu lý tưởng chỉ là ảo ảnh, không bao
giờ có thực. Than ôi, một thời tuổi trẻ phung phí vô ích, khi hiểu ra thì tóc
đã điểm sương rồi... Âm hưởng buồn nuối tiếc do sai lầm trong nhận đường ở câu
thơ cứ vang trong đầu người đọc... Phải chăng đó chính là thông điệp tác giả
muốn gửi đến người đọc. Bài học chọn đường còn nóng hổi hiện nay và mãi mãi cho
lớp trẻ.
Phương Bin Trần Tuấn Phương
Sinh viên Đại học Nội vụ năm thứ nhất.
Lời bình của
TRẦN NHƯ CHUYÊN
Nhà thơ Trần Như Chuyên |
Bóng là phần ánh sáng bị che khuất bởi
một hình cụ thể nào đó, nếu chỉ cần tách riêng (Đuổi bóng, bắt hình) thì một
bên ảo và một bên thực. Điều lý thú ở đây là (Đuổi bóng bắt hình” thì cái hình
lại trở thành lẩn khuất không có thực, xa vời, cũng ảo nốt và đồng lõa với
bóng.
Tuổi đã rất cao, từng lăn lộn, trải
nghiệm và có thể phải trả giá quá đắt, đổi bằng biết bao công sức, máu xương...
mới chợt “ngộ” ra. Ngộ là nhìn thấy, nhận ra... và ở mức cao hơn, dày dạn hơn
đó là xây dựng được một quan niệm. Về “Lý tưởng” đó là một quan điểm, mà đến
quan điểm cũng đã phải thay đổi thì mới “ngộ” ra chắc gì đã vững bền? Vấn đề lý
thú nữa ở đây là mới “ngộ” ra đã biết mình “ngu ngơ”, còn khi xác định được
quan điểm thì chắc hẳn nhận ra rằng mình trên cả dại dột.
Điều đặc sắc của thơ chính là chất gợi, ta đọc xong
rồi, đọc lại, đọc mãi mà còn chưa thấy hết được cái hay thì đó chính là sự
thành công!
Trần Như Chuyên
Trần Như Chuyên
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa