Sứ vừa cầm bút viết bức thiệp chia buồn, vừa rưng rưng nước mắt. Nghĩ cũng tội
cho anh Cường, nói thì nói, trong cuộc sống có lúc buồn, vui, chân thành, phản
bội. Nhưng khoảng thời gian mười năm qua Cường đã dành cho mình biết bao nhiêu
nụ cười mà không thể nào quên được. Những
nụ cười ấy là những liều thuốc quí đã giúp cho mình qua cơn đau phổi và tồn tại
đến ngày nay.
Năm ấy hai người yêu nhau và cưới nhau, được một
năm, rồi tìm đường đi vượt biên bằng đường thủy và cuối cùng được định cư tại
Hoa kỳ.
Những ngày đầu nơi đất khách họ rất yêu nhau, anh anh, em em, chồng chồng, vợ
vợ, thấm thiết, không rời xa một tất. Cuộc sống cứ ngỡ như thiên đường không ai
so sánh bằng. Ba năm sau khi mọi việc đã vào nề nếp họ sanh được một cháu bé
gái rất khá khỉnh và dễ thương. Nàng Công chúa được cưng như trứng mỏng. Từ đó
Sứ không còn phải vất vả như ba năm trước nơi Công xưởng và bây giờ chỉ còn lại
Cường ngày ngày đi làm việc tám tiếng mà thôi.
Hiện tại kinh tế gia đình tuy, có eo hẹp hơn một chút, nhưng tình cảm gia
đình càng lúc càng được vươn cao hơn, nhất là khi chiều tan sở về là có mâm cơm
đạm bạc trên bàn chờ sẵn và được nghe tiếng khóc hay tiếng cười của nàng Công
chúa.
Thật! Rồi cái gì cũng vậy, cuộc đời như mặt biển chiều, có lúc êm đềm, có lúc
sóng to. Qua mười năm sống hạnh phúc, bỗng dưng tan nát sau một tiệc cưới của
người bạn đồng nghiệp. Trong lúc vui say Cường để lộ những đặt tính hài hước
của mình vào ánh mắt của một phụ nữ mà đối với chàng, nàng là một người thật là
xa lạ. Nàng đến với chàng một cách tự nhiên và biểu lộ tất cả những tình cảm
đẹp. Bước đầu chàng cũng còn do dự. Nhưng thời gian- thời gian sợ dây lừng
khừng ấy đã biến thành một tình yêu thật sự. Cường bây giờ không còn như xưa
nữa, sự thất thường đã đến với chàng và gia đình chàng, tình cảm bao năm đã bị chia sẻ. Sứ
đau buồn hết ngày nầy sang ngày khác, tìm mọi cách ngăn ngừa và chận đứng,
nhưng không còn cách cứu chữa được nữa. Cường vì quá đam
mê người đàn bà mới và bất chấp tất cả. Trong cơn đau khi người ta đã cướp mất
chồng mình và người đàn ông đã trở thành bội bạc nàng chỉ còn cách làm đơn xin
ly dị thì mới hầu thoát khỏi được cảnh đau thương.
Hơn một năm dùng dằng tính ái, kết quả chỉ là con số
không. Ly dị, Cường bỏ nhà và theo người đàn bà mới, chàng chấp nhận bỏ Sứ và
cô Công chúa thân yêu.
Tuy, xa cách nhau nhiều năm, nhưng Sứ
cũng hay hướng về người chồng cũ giận, nhớ.
Một hôm nàng nghe một người bạn báo rằng Cường đã bị bệnh nặng. Dù bây giờ dẫu
không còn là chồng nữa, nhưng nàng cũng cố tìm cho được số Phon và điện đến
thăm chàng.
- Anh có khỏe không?
- Cảm ơn em, anh vẫn khỏe, cho anh gởi
lời thăm con.
Vừa nói
xong. Sứ nghe giọng người dường như đứt khúc, mệt mõi lắm và tắt điện thoại giữa
chừng.
Hai hôm sau cũng người bạn ấy đến báo với nàng.
- Sứ ơi ! Anh Cường mất rồi Sứ ơi.
- Bao lâu rồi ?
- Sau hai ngày mầy điện thăm anh ấy.
Thế là hết, tiếng cười giòn, những lời nói làm cho tôi vui, làm cho cơn bệnh
của tôi đi qua, người yêu, người chồng của tôi mười năm trước đã ra đi vĩnh
viễn.
Những giọt nước mắt tròn luân phiên, từng hồi trên má chảy tuôn….. tuôn chảy
đẩm ướt cả bức thiệp chia buồn.
Thủy Điền
25-02-2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét