LỜI BÌNH CỦA CHÂU THẠCH
“Mây Trắng Đầu Non” là bài thơ mà tác giả Nguyễn An Bình sẽ dùng làm tựa đề cho cả tập thơ ông sắp xuất bản. Tôi chưa đọc được tập thơ nhưng có hân hạnh đọc được bài thơ nầy.
“Mây
Trắng Đầu Non” là một trường thi đài 12 khổ, mỗi khổ 4 câu mang nổi niềm của
người đi ngàn dặm quay về. Bài thơ mang âm hưởng của mọi thời đại, chứa đọng
tâm hồn người nay, hòa nhập với tâm hồn
ngàn xưa, từ đó tiếng thơ chuyển âm như nước chảy, thay đổi như mây trôi, vang vọng như trống trường thành và se buồn như tiếng
thở thời gian, thẩm thấu vào tâm can tôi và làm xao động lòng người.
Mây
trắng thường nằm trên nền trời xanh thắm, tượng trưng cho một cõi bình an. Mây
trắng còn tượng trưng cho chân lý được biểu lộ, từ đó thiền sư Thích Nhất Hạnh
viết về cuộc đời Phật Thích Ca với tựa đề
“Đường Xưa Mây Trắng”.
“Mây
Trắng Đầu Non” là hình ảnh những đám mây tựa vào đỉnh núi, cho ta liên nghĩ đến
các vị chân tu, các hiền sĩ thoát tục. các tráng sĩ mõi mệt buông cương, quay về cõi tịnh, hòa nhập vào vô vi trời đất.
Đọc
“Mây Trắng Đầu Non” ở khổ thơ đầu tiên, ta bước ngay vào đêm của một thời điển
tích, nhớ ngay câu thơ của “Chinh Phụ Ngâm”, nhưng không phải câu thơ “Nửa dêm
truyền hịch định ngày xuất chinh” của người xưa, mà là câu thơ của người ngày
nay: “Khi về trú dưới hiên mưa”:
1.
Khi về trú dưới hiên mưa
Soi đèn bạch lạp đêm vừa sang canh
Dưới trăng nghe trống trường thành
Dặm xa ngựa mỏi cũng đành buông
cương.
Nếu
những câu thơ “Trống trường thành lung lay bóng nguyệt/ Khói cam tuyền mờ mịt
thức mây/ Chín tầng gươm báu trao tay/ Nửa đêm truyền hịch định ngày xuất
chinh” trong Chinh Phụ Ngâm hay những câu thơ “Nhưng đêm kia đến một chàng kỵ
mã/ Nhúng đầy trăng màu áo ngọc lưu ly./ Chàng gọi đò, gọi đò như hối hả/ Sợ
trăng vàng rơi khuất lối chưa đi.” của Bến My Lăng làm cho tâm hồn ta phấn chấn
bởi sự ra đi của người kỵ sĩ thì bốn câu thơ trên của “Mây Trắng Đầu Non” đối
nghịch, đem đến cho ta một nỗi buồn se lạnh của hiên mưa, của ánh đèn bạch lạp
và của tiếng trống trường thành.
Người
kỵ sĩ trong “Mây Trắng Đầu Non” buông cương quay về vì “Dặm xa ngựa mõi” chớ
không phải hăng hái lên đường như hai kỵ sĩ trong thơ kia . Tuy thế, mười hai
câu thơ của ba tác giả mang tâm trạng khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, nhưng tiếng
thơ đồng vọng giữa thiên nhiên, soi thấu vào lòng người cảnh và tình, gây cảm
xúc thăng hoa ở tầng số như nhau, đều là những câu thơ trác tuyệt!
Rồi
thì nhà thơ nghĩ đến một sự quay về bi quan hơn, một sự quay về có tử sinh ẩn
hiện trong thơ và có linh hồn nương theo gió để vượt qua cửa phù trầm:
2.
Khi về hồn gió muôn phương
Kèn vang lỗi nhịp loạn phường bát
âm
Tử sinh vượt cửa phù trầm
Đời sau còn nợ kiếp tằm sầu riêng.
“Phường
bát âm” là đội nhạc cổ, thường gồm có tám người, biểu diễn những nhạc khí khác
nhau trong các dịp ma chay, đình đám. “Phù trầm” là sự chìm nổi. Khổ thơ viết về
hồn bay trong gió, bay qua biến động tử sinh, vượt qua cửa phù trầm, nhìn thấy đám tang của mình, ân hận về những món nợ
đời mà kiếp nầy mình chưa trả được.
Đọc
khổ thơ nầy, ta nghe hơi rờn rợn bởi sự truân chuyên của một linh hồn khuất nẽo
thế gian, ở bên kia cõi thực mà lòng vẫn chưa được bình an.
Bước
qua khổ thơ thứ 3, khổ thơ nhắc lại sự nghiệt ngả của đời người, sự thăng trầm
của công danh sự nhiệp và sự vô thường của cuộc sống trần gian:
3.
Khi về khai ấn đền thiêng
Bánh xe lịch sử cuốn nghiền nát
thân
Đi qua gió lốc bụi trần
Áo phơi dấu cỏ ngại ngần biển dâu.
Khai ấn là một nghi thức đầu tiên của một
cuộc tế lễ. Người quay về “khai ấn đền thiêng”. Đền thiêng ở đây là đền thiêng
nào? Có thể hiểu đó chính là nơi trú ngụ mới tại chốn cũ của linh hồn người
quay về. Bởi vì thân thể người quay về
đã bị “Bánh xe lịch sử cuốn nghiền nát thân”, chỉ còn phần tâm linh sót lại, phải
“đi qua gió lốc bụi trần” để về. Khi về,
thể xác ấy chỉ còn “áo phơi dấu cỏ”, tâm linh ấy “Ngại ngần biển dâu”,
không còn muốn lênh đênh phiêu bạc phương trời. Từ đó hồn phách quay về quê
hương lập một nơi trú ngụ cho linh hồn mình nương náu. Ở đó. linh hồn đã khai ấn
đền thiêng là am, là miếu, là cây cao bóng mát mà mình trú ngụ.
Khổ
thơ thứ 3 phản phất sự linh hiển, âm hưởng của sự trang nghiêm và nỗi đau, và
niềm thương vọng trầm trong tiếng bánh xe lịch sử đời người đi qua gió lốc, bụi trần. Khổ thơ
biến đời người như một cổ xe nặng nề đi qua trủng bóng chết, như con thuyền buồm
xơ xác, mệt nhọc băng qua đại dương.
Khổ
thơ thứ tư người quay về như đi trong mơ, trong mơ vì cảnh xưa không phải là dấu
tích của sự huy hoàng “xe ngựa hồn thu thảo/ Lâu đài bóng tịch dương” mà cảnh
xưa là sự tàn phai của một quê hương mang đầy kỷ niêm thân thương:
4.
Khi về trôi giấc chiêm bao
Bướm xưa vườn cũ cỏ nhàu vết đau
Chiều tàn bóng ngả ca dao
Nhớ ai cởi áo qua cầu nước xuôi.
Hai câu thơ “Chiều tàn bóng ngã ca dao/Nhớ ai cởi áo qua cầu nước xuôi” nhà
thơ dùng hình ảnh trong ca dao Việt Nam nói về một tình yêu thắm thiết, hy sinh
và thơ mộng: “Thương nhau cởi áo cho nhau/Về nhà mẹ hỏi qua cầu gió bay”.
Khổ
thơ thứ 5 thổ lộ những nỗi đau. Nỗi đau thấy hình hài biến dạng, nỗi đau suy niệm
điển tích giống mình, nỗi đau dang dỡ cuộc tình khắc cốt ghi tâm. Tất cả đã từng
đẹp như câu thơ lục bát mà nhà thơ đã từng gieo trong ước vọng, nhưng lục bát
đã khựng lại, bài thơ “lỡ thì” không gieo vần tiếp được, như cuộc đời
mãi bước chân trên sỏi đá:
5.
Khi về biến dạng mặt người
Soi gương chợt nhớ mấy lời cổ thi
Gieo câu lục bát lỡ thì
Bước chân sỏi đá khắc ghi lời nguyền.
Khổ
thơ thứ 6 nhà thơ tưởng mình như Từ Thức về trần, cảnh vật xa lạ đến trăm năm,
muốn quay về cõi tiên nhưng cửa động đào nguyên lạc dấu, xe hạc đưa mình về cũng đã rời xa đi vào tiên giới:
6.
Khi về lạc dấu đào nguyên
Đầu non cửa động lụy phiền thế gian
Non cao suối biếc thông ngàn
Tìm đâu dã hạc bay ngang bụi lầm.
Khổ
thơ nầy diễn đạt sự bơ vơ lạc lỏng và tâm trạng nuối tiếc khi về. Như vậy người
về không phải là người kỵ sĩ mõi gối chồn chân, không phải là linh hồn vất vưởng
quay lại, mà có thể là một con người sa cơ thất thế, mất địa vị nơi chốn vàng
son, quay lại chốn của một thời thơ ấu, một thời hàn vi từng sinh sống.
Qua khổ thơ thứ 7 nhẹ nhàng hơn, người quay
về có thể là một tu sĩ với linh hồn thoát tục, tâm trạng không ưu phiền, nhưng
con mắt trần vẫn thấy những thay đổi của luật vô thương diễn ra trước mắt:
7.
Khi về gieo hạt từ tâm
Hoa vô ưu nở hương trầm quẩn quanh
Tóc người thuở ấy còn xanh
Sông dài biển rộng thôi đành phai
hương.
“Hạt
từ tâm” là hạt giống yêu thương luôn có trong tâm hồn mỗi người để từ bi, tha
thứ, kết nối bằng trái tim thân ái với tha nhân. Hạt từ tâm cũng có thể là hạt bụi hóa kiếp thành thân ta như Trịnh
Công Sơn “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi…” hay như Thích Nhất Hạnh “Hạt bụi len
qua thân người, sống cuộc đời trần thế, rồi trở về cát bụi”. Vậy người quay về
phải là người giác ngộ lẽ đạo cao siêu mới “Gieo hạt từ tâm” cho “Hoa vô ưu nở
hương trầm quẩn quanh” được.
Người trở về trong khổ thơ thứ 8 vẫn như
người trở về trong khổ thơ thứ 7, đó là người tuổi đã cao, hiểu luật vô thường, trải qua sóng gió cuộc đời và am tường
triết lý vô ngôn nhà Phật:
8.
Khi về tóc nhuộm tà dương
Vàng câu kinh tự vô thường quán
không
Sóng xô gò nổi bận lòng
Vô ngôn còn chút bụi hồng trong mơ.
“Vô ngôn” là triết lý nhà Phật, bắt đầu từ
hội Linh Sơn, khi đức Phật cầm cánh hoa sen đưa lên có ý khai thị, và Ngài dĩ
tâm truyền tâm cho Ca Diếp. Triết lý vô ngôn tức triết lý không lời, triết lý về
sự im lặng, giống như một con thuyền trống không vượt biển dưới ánh trăng huyền
ảo trong bài thơ của thiền sư Huệ Sinh: “Tịch tịch Lăng Giả nguyệt/ Không không
độ hải chu”, dịch là “Trăng Lăng Giả vắng lặng/Thuyền vượt biển trống không”.
Trăng vắng lặng thuyền trống không nhưng chứa chấp biết bao điều cao siêu mà ai
vắng lặng tâm hồn sẽ đạt đạo.
Qua
khổ thơ thứ 9 người trở về không phải để định cư trên quê hương. Người trở về
thăm quê hương lần chót để ra đi vĩnh viễn
9.
Khi về khuấy nước ngũ hồ
Mái chèo khua động bãi bờ trường
giang
Từ đây hạc nội mây ngàn
Ngày sau bến nước lụa vàng ai
giăng.
“Ngũ hồ” nầm trong thành ngữ “Năm hồ bốn biển”
có ý nghĩa là khắp nơi. “Hạc nội mây ngàn” có nghĩa biệt tăm biệt tích không biết
ở nơi nào. Khổ thơ mang nỗi buồn ra đi
không có ngày trở lại. Người thăm quê hương lần cuối rồi ra đi sẽ lưu lạc bốn
phương trời, tung tích như bèo dạt mây trôi, không biết nữa trên dòng sông quê
hương “Ngày sau bến nước lụa vàng ai giăng”?
Nguyên một khổ thơ thứ 10, tác giả viết, người về chỉ để thắp một nén nhang trên mộ bạn.
rót rượu trên mộ bạn. Vậy chữ bạn ở đây có ý nghĩa rộng, hoặc là người tri kỷ,
hoặc là người yêu năm xưa đã chết :
10.
Khi về thắp một nén nhang
Rót trên mộ bạn rượu tràn lạnh môi
Hắt hiu vài hạt nắng rơi
Chim bên khóm trúc lẻ loi gọi người.
Qua khổ thơ thứ 11, người về đã đạt đến một
trình độ uyên thâm trong giác ngộ chân lý:
11.
Khi về nhìn ánh trăng soi
Bước chân vô định buông lời vô tâm
Áo xưa còn thoảng hương trầm
Ngựa qua quan ải lặng thầm đêm bon.
“Khi về nhìn ánh trăng soi” không chỉ là
nhìn thứ ánh trăng của đêm rằm mà câu thơ còn chứa ẩn dụ một thứ ánh trăng khác
nữa. Đó là thứ ành sáng hào quang dịu vợi của chân lý vô biên tỏa soi khắp bản thể, làm tan biến sự tối tăm trong
tâm hồn người quay về, để từ đó người quay về có “Bước chân vô định buông lời
vô tâm”.
“Bước chân vô định” không chỉ có nghĩa là bước
chân đi không định hướng mà còn có ý nghĩa ẩn dụ trong thơ. Đó là bước chân đi
giữa 8 vạn 4 ngàn pháp môn để tu thành đạo, tùy theo căn cơ trí tuệ của chúng sinh mà lựa chọn một chánh
pháp thích hợp cho mình.
“Buông
lời vô tâm” cũng không có nghĩa là buông lời nói thờ ơ biểu hiện cảm xúc không
yêu không ghét, mà đó là buông lời phù hợp với vô vi trời đất, trung dung trung
tính, như một viên kim cương trong veo, hoàn mỹ, không tì không vết, chỉ tùy
theo ánh sáng chiếu vào mà màu sắc hiện ra. Con người ai cung có viên ngọc vô
tâm hoàn mỹ đó, khi nào quay về được với bản thể Thượng Đế tạo ra từ thuở ban đầu
thì có tâm vắng lặng, và đó chính là vô tâm.
Hai
câu thơ “Áo xưa còn thoảng hương trầm/ Ngựa qua quan ải lặng thầm đêm bon” nhắc
ta một quá khứ có linh hồn thanh tao, thơm mùi trầm xạ của thánh hiền, nhưng đã
qua quan ải, lụy vào cõi trần gian trong đêm bon tẩu vượt cõi thánh thiện, sa
chân vào cõi trần gian tăm tối.
Qua
khổ thơ cuối cùng của tường thi “Mây Trắng Đầu Non”:
12.
Khi về mây trắng đầu non
Tóc xanh lấm tấm gối mòn đã xiêu
Gót giầy gõ bóng tịch liêu
Trăm năm thơm mãi ít nhiều cỏ hoa.
Khổ
thơ thứ 12, khổ thơ cuối của trường thi diễn đạt một sự quay về viên mãn, sự
quay về như mây trắng một đời trôi nổi, nay dừng lại ở đầu non. Người về tóc
xanh đã điểm bạc, gối mòn đã xiêu, nhưng gót giầy từ nay thiền hành dưới bóng tịch
liêu và linh hồn ngày nay trăm năm thơm mùi cỏ hoa là mùi bình dị thanh cao và
tinh khiết.
Trường
thi “Mây Trắng Đầu Non” là một bài thơ dài, bài thơ như chiếu 12 cuốn phim, tả
những con người quay về với những thân phận khác nhau. Mỗi khổ thơ ẩn chứa
trong đó những điều suy nghiệm sâu xa, để kết luận chỉ cho người đọc một con đường
quay về như mây trắng quay về tụ ở đầu non, là con đường tốt đẹp nhất, là con
đường thoát khổ đế để về với chân như, hòa nhập vào vô vi đất trời hay đến với
Thiên Đàng vinh hiển.
Mây
trước tiên đi vào thi ca như một vẻ đẹp tự nhiên của đất trời ban tặng ở quanh
ta. Mây tượng trưng cho sự sáng tạo vì nó có thể mang bất cứ một hình thù gì.
Mây trắng còn tượng trưng cho đám mây pháp hiển lộ chân lý giữa đời. Khi Đức Phật
Thích Ca sắp viên tịch, ngài trả lời sự chết của ngài như “Đám mây trắng biến
đi”.
Nhà
thơ Nguyễn An Bình sáng tác trường thi “Mây Trắng Đầu Non” như dựng lên cho đời
thấy một bức tranh tuyệt đẹp, dùng bài thơ làm ngón tay chỉ nơi lý tưởng mà ờ
đó, con người không khi về với “Ngựa mõi, buông cương”, không khi về với “Vượt cõi phù trầm”, không
khi về với “Cỏ nhàu vết đau”, không khi về với “Lục bát lỡ thì”, không khi về với
“Lụy phiền thế gian”..., mà khi ấy, về với “Gieo hạt từ tâm”, mà khi ấy về với
“Vô thường quán không”, mà khi ấy về với “Vô định, vô tâm, hương trầm còn trên
áo”, để cuối cùng, khi về hóa thân thành “Mây Trắng Đầu Non”, đi đến chốn giải
thoát, chôn vô ưu, chốn vĩnh hằng ở đâu đó trong mây trắng đầu non./.
Châu Thạch
MÂY TRẮNG ĐẦU NON
1.
Khi
về trú dưới hiên mưa
Soi
đèn bạch lạp đêm vừa sang canh
Dưới
trăng nghe trống trường thành
Dặm
xa ngựa mỏi cũng đành buông cương.
2.
Khi
về hồn gió muôn phương
Kèn
vang lỗi nhịp loạn phường bát âm
Tử
sinh vượt cửa phù trầm
Đời
sau còn nợ kiếp tằm sầu riêng.
3.
Khi
về khai ấn đền thiêng
Bánh
xe lịch sử cuốn nghiền nát thân
Đi
qua gió lốc bụi trần
Áo
phơi dấu cỏ ngại ngần biển dâu.
4.
Khi
về trôi giấc chiêm bao
Bướm
xưa vườn cũ cỏ nhàu vết đau
Chiều
tàn bóng ngả ca dao
Nhớ
ai cởi áo qua cầu nước xuôi.
5.
Khi
về biến dạng mặt người
Soi
gương chợt nhớ mấy lời cổ thi
Gieo
câu lục bát lỡ thì
Bước
chân sỏi đá khắc ghi lời nguyền.
6.
Khi
về lạc dấu đào nguyên
Đầu
non cửa động lụy phiền thế gian
Non
cao suối biếc thông ngàn
Tìm
đâu dã hạc bay ngang bụi lầm.
7.
Khi
về gieo hạt từ tâm
Hoa
vô ưu nở hương trầm quẩn quanh
Tóc
người thuở ấy còn xanh
Sông
dài biển rộng thôi đành phai hương.
8.
Khi
về tóc nhuộm tà dương
Vàng
câu kinh tự vô thường quán không
Sóng
xô gò nổi bận lòng
Vô
ngôn còn chút bụi hồng trong mơ.
9.
Khi
về khuấy nước ngũ hồ
Mái
chèo khua động bãi bờ trường giang
Từ
đây hạc nội mây ngàn
Ngày
sau bến nước lụa vàng ai giăng.
10.
Khi
về thắp một nén nhang
Rót
trên mộ bạn rượu tràn lạnh môi
Hắt
hiu vài hạt nắng rơi
Chim
bên khóm trúc lẻ loi gọi người.
11.
Khi
về nhìn ánh trăng soi
Bước
chân vô định buông lời vô tâm
Áo
xưa còn thoảng hương trầm
Ngựa
qua quan ải lặng thầm đêm bon.
12.
Khi
về mây trắng đầu non
Tóc
xanh lấm tấm gối mòn đã xiêu
Gót
giầy gõ bóng tịch liêu
Trăm
năm thơm mãi ít nhiều cỏ hoa.
28/9/2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét