Trong
bài Nhân Cuộc Tranh Luận Về Thơ Con Cóc, Thụy Khê đã viết:
Khi
Nguyễn Hưng Quốc thách Đỗ Minh Tuấn phải chứng minh
được rằng Thơ Con Cóc không phải là thơ, Đỗ Minh Tuấn đã vội lo "đây
là một thách thức triết học nghiêm túc, nhưng lại là một vấn đề ngụy tạo".
Những
lo lắng của Đỗ Minh Tuấn thật sự không cần thiết vì ở đây cũng chẳng có vấn đề
triết lý triết học gì cả. Chỉ có một lẽ dễ hiểu là xưa nay chưa ai định nghĩa
được một cách chính xác Thơ là gì?
Và
bà đưa ra kết luận nước đôi:
Vậy
Thơ con cóc, bảo nó là thơ cũng được. Mà bảo không
phải là thơ cũng xong. (1)
Tôi
tự mình chưa nghĩ ra được một định nghĩa cho thơ, nhưng nếu hỏi:
“Thơ
Con Cóc có phải là thơ hay không?”
thì
tôi hy vọng có thể trả lời được. Ít nhất là sẽ cố thử xem.
Những
Câu Thơ Dọn Cảnh
Từ
trước cả cái thời có giai thoại “Thơ Con Cóc” các cụ của chúng ta làm thơ thường
theo trình tự Tức Cảnh – Sinh Tình. Cảnh là cái cớ; cốt tủy của Thơ nằm ờ chữ
Tình. Vì thế, bài thơ thường mở đầu bằng những câu dọn cảnh, qua đó tác giả
phác họa khung cảnh của bài thơ. Tôi gọi tắt là những câu Cảnh.
Cảnh
có thể là người, vật, cảnh vật, sự việc hay ý tưởng xuất hiện trước mắt hay
trong đầu của tác giả. Tác giả tạo ra những câu Cảnh, xem đó là cái nguyên cớ,
cái gợi ý để Tức Cảnh Sinh Tình, nghĩa là dựa vào Cảnh viết thêm những câu thơ
khác biểu lộ tâm sự, cảm xúc của mình.
Thí
dụ hai câu đầu trong bài Chân Quê của Nguyễn Bính:
Hôm
qua em đi tỉnh về
Đợi
em ở mãi con đê đầu làng
Ở
đây tác giả đã tạo ra và bước vào khung cảnh của bài thơ, đã đứng ở con đê đầu
làng để chờ người yêu về (tâm đối cảnh). Chúng đã có điều kiện cần (nhưng chưa
đủ) để gọi là thơ. Bởi chúng mới chỉ là những câu Cảnh; phải chờ tác giả Sinh
Tình – nghĩa là dựa vào Cảnh để viết tiếp những câu chứa đựng cái Tình, cái tâm
sự của mình.
Khăn
nhung quần lĩnh rộn ràng
Áo
cài khuy bấm, em làm khổ tôi.
Đến
đây, Tình đã phát sinh, cảm xúc của tác giả đã xuất hiện. Hai câu cảnh, đứng riêng lẻ thì chưa thể gọi là thơ.
Chỉ đến khi tác giả đã hoàn tất hai câu Sinh Tình thì hai câu cảnh mới “ăn
theo” để thành thơ và tất cả đã hợp cùng với những đoạn sau để trở
thành một bài thơ nổi tiếng của Nguyễn Bính.
Hai
câu đầu của bài Bạc Tần Hoài (Đỗ Phủ):
Yên
lung hàn thủy nguyệt lung sa
Dạ
bạc Tần Hoài cận tửu gia
Khói
trùm nước lạnh, trăng lồng cát
Thuyền
đậu Tần Hoài, cạnh tửu gia
Tác
giả đã có mặt tại bến Tần Hoài để ngắm cảnh khói trùm nước lạnh, trăng lồng
cát; ở đây tâm đã đối cảnh. Nhưng 2 câu này vẫn chưa thể gọi là thơ
vì chưa có bóng dáng của cảm xúc. Phải chờ 2 câu sau:
Thương
nữ bất tri vong quốc hận
Cách
giang do xướng Hậu Đình Hoa
Cô
gái không hay buồn mất nước
Bên
sông còn hát Hậu Đình Hoa (2)
(Trần Trọng San
dịch)
thì
mới thấy bóng dáng của chữ Tình; đó là nỗi buồn xé ruột của một sĩ phu yêu nước.
Hai câu đầu - đóng vai những câu thơ dọn cảnh - cũng được ăn ké theo thành 2
câu thơ cuả một thi phẩm tuyệt tác.
Trường
Hợp Bài “Thơ Con Cóc”
Chàng
Ngốc thứ nhất xuất khẩu:
Con
cóc trong hang
Con
cóc nhảy ra
Đây
là 2 câu mào đầu, dọn cảnh. Trường hợp này tâm đã đối cảnh; chính mắt chàng Ngốc
đã thấy con cóc nhảy ra; tác giả đã có mặt trong khung cảnh của “bài thơ”. Hai
câu này đã có điều kiện cần (nhưng chưa đủ) để được gọi là thơ.
Nếu
lúc này tác giả đọc thêm vài câu nữa (Sinh Tình) thì sẽ thành bài thơ. Nhưng
cái cảm xúc đang óc ách trong lòng chưa kịp biểu lộ thì đã… hết lượt (hết thời
gian dành cho mình, đến lượt người khác).
Nếu
Chàng Ngốc Thứ Hai dùng 2 câu của Chàng Ngốc Thứ Nhất làm phần mào đầu, dọn cảnh
rồi đọc mấy câu Sinh Tình của mình thì đã không bị gọi là Chàng Ngốc và đã
không có giai thoại “Thơ Con Cóc”.
Đàng
này thấy con cóc vẫn cứ ngồi đó (chắc hơi lâu) nên chàng đã đọc 2 câu mào đầu của
chính mình:
Con cóc nhảy
ra
Con cóc ngồi
đó
Thế
là hết giờ, đến lượt người khác. Do đó cái tâm sự không thoát ra được, đành phải
để âm ỉ trong lòng. Đến đây chúng ta cũng vẫn chưa có Thơ.
Chàng
Ngốc Thứ Ba tiếp tục mắc lỗi lầm của Chàng Ngốc Thứ Hai nên cũng chỉ được thêm
2 câu thì hết giờ:
Con cóc ngồi đó
Con cóc nhảy đi.
Cả
6 câu của 3 Chàng Ngốc hợp lại, tuy dài hơn, có thứ tự lớp lang như một câu
chuyện, cũng chỉ là cái phần mào đầu, dọn cảnh (Cảnh), chưa có ai Tức Cảnh Sinh
Tình nên vẫn chưa có Thơ.
Giá
như một trong ba chàng Ngốc (ai cũng được) làm thêm đoạn dưới đây:
Nhìn con cóc nhảy
tôi nhớ những
ngày xưa
thơ dại
tôi cùng cô bé
bên nhà
sau cơn mưa
cầm giỏ đi bắt
cóc nhái
chơi mở quán bán
hàng
(PĐN
chế ra để minh họa)
thì
đã có chút cảm xúc, thương nhớ, vấn vương một kỷ niệm thời nhỏ dại. Và chúng ta
đã có Thơ (hay dở lại là chuyện khác).
Như
vậy, “Thơ Con Cóc”, tuy đã vượt lên trên các loại ca dao, vè, kệ, văn vần…, là
“những câu thơ dọn cảnh” đã qua được cửa ải “tâm đối cảnh”, nhưng vì không có những câu Sinh Tình để bám vào ăn theo
nên cũng chỉ mới có điều kiện cần, chưa đủ để được gọi là Thơ.
Nếu
cách giải thích này may mắn được độc giả chấp nhận thì “Thơ Con Cóc” không phải
là thơ. Những ai cho “Thơ Con Cóc” là một bài thơ
hay, hoặc dở (3) không những chỉ… trật lất mà còn… trật lất đến hai lần.
Phạm Đức Nhì
…………………….
Chú
Thích:
1/
thuykhe.free.fr/tk97/concoct.html
2/
hoasontrang.us/tangpoems/duongthi.php?loi=42
3/
“Thơ Con Cóc” là trường hợp quá đặc biệt, nằm trong cái ngách hẹp giữa ranh giới
của thơ và những thứ không phải thơ, nên có dạo trong bài Thầy Trò Tam Tạng Và
Thơ tôi đã lầm lẫn gọi nó là thơ; và là thơ dở vì không có cảm xúc. Tôi viết
bài này gọn hơn, chi tiết hơn, đi xa hơn để làm rõ điểm lầm lẫn của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét