Hai
thằng bạn, một Việt, một Tây tâm sự:
- Người Sài Gòn hay để một viên gạch có lỗ trên vỉa hè. Ở cái lỗ viên gạch có cắm một tờ giấy cuộn loe miệng. Đó là cái gì thế?
- Người Sài Gòn hay để một viên gạch có lỗ trên vỉa hè. Ở cái lỗ viên gạch có cắm một tờ giấy cuộn loe miệng. Đó là cái gì thế?
-
À, hãng Shell dùng vỏ sò làm biểu tượng xăng dầu của họ. Những người bán lẻ
xăng dầu của chúng tao dùng viên gạch làm biểu tượng. Cái tờ giấy cuộn loe
miệng là tượng trưng cho cái phễu. Xe máy mày hết xăng, tấp vô chỗ viên gạch,
có xăng liền.
-
Thế tại sao họ không vẽ cái vỏ sò cắm ở đấy cho dễ hiểu?
-
Í, đâu được. Mày biết không, Tổ chức Các nước xuất khẩu dầu mỏ thế giới và các
Tập đoàn Dầu khí đa quốc gia đã bầu chủ nhân những cục gạch này ở Việt Nam là
những người bán lẻ xăng dầu giỏi nhất mọi thời đại từ lâu lắm rồi. Vì thế, nếu
chỉ vẽ mỗi cái vỏ sò biểu tượng của hãng Shell, các hãng khác kiện cho chết
toi. Mà vẽ biểu tượng của hết mọi hãng, để đâu cho hết. Để cục gạch vừa đơn
giản, vừa chả hãng nào thắc mắc gì được.
-
Ôi, quá tuyệt vời! Thế còn ở các cửa hàng ở Hà Nội, tao thấy người ta mua gạo,
mua thực phẩm đứng xếp hàng cùng với cái dép, cái nón mê, và rất nhiều những
cục gạch dưới chân. Tại sao thế?
-
Ô, mày đừng nhầm lẫn nhá. Tầm ảnh hưởng cuộc sống xã hội của hai cục gạch khác
hẳn nhau. Cục gạch ở Hà Nội có tư cách pháp nhân đàng hoàng đấy. Cục gạch là
đại diện hợp pháp cho một người xếp hàng mua hàng, để người ấy có thể ra khỏi
hàng nghỉ ngơi hoặc đi đái chẳng hạn. Chả
ai có thể đứng hàng giờ, hàng nửa ngày chờ đến lượt mua vài lạng thịt lợn mà
không cần đi đái cả. Người phía sau cục gạch chỉ có quyền lấy chân đẩy cục gạch
ấy theo chiều tiến dần đến quầy bán hàng. Không ai dám bước lên phía trước cục
gạch ấy hoặc vứt bỏ nó đâu. Đừng có mà giỡn chơi!
Thằng bạn Tây bảo:
- Ừ, ừ, mày nói đúng đấy. Thảo nào ở Sài Gòn tao thấy mấy ông công an đi lượm cả chục cục gạch cắm giấy cuộn loe ở vỉa hè. Chắc là họ chuyển nó sang con đường khác thuận tiện hơn. Nhưng ở các cửa hàng rau quả, gạo thóc, thịt cá Hà Nội các ông công an không dám rớ tới cục nào cả.
- Chính xác!
- Nè, tao còn ở ViệtNam lâu
lắm, có khi lấy vợ Việt Nam
nữa. Mày có thể mua giúp cho tao mấy cục gạch có tư cách pháp nhân được không?
- Cục gạch có tư cách pháp nhân ngày càng hiếm, nên người ta phải thay nó bằng dép, bằng nón mê... nhưng tao sẽ cố gắng kiếm cho mày vài cục, bạn Tây yêu quý ạ
Thằng bạn Tây bảo:
- Ừ, ừ, mày nói đúng đấy. Thảo nào ở Sài Gòn tao thấy mấy ông công an đi lượm cả chục cục gạch cắm giấy cuộn loe ở vỉa hè. Chắc là họ chuyển nó sang con đường khác thuận tiện hơn. Nhưng ở các cửa hàng rau quả, gạo thóc, thịt cá Hà Nội các ông công an không dám rớ tới cục nào cả.
- Chính xác!
- Nè, tao còn ở Việt
- Cục gạch có tư cách pháp nhân ngày càng hiếm, nên người ta phải thay nó bằng dép, bằng nón mê... nhưng tao sẽ cố gắng kiếm cho mày vài cục, bạn Tây yêu quý ạ
Sài Gòn,
19. 9.2011- 15.6.2020
VDC
VDC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét