Nguyên GV Trường ĐH sư phạm
Như
tôi từng bình luận về thơ hay xưa nay, như sau:
“Thơ hay bậc nhất của ngàn năm Thăng
Long, phải là loại thơ có khả năng sống trường cửu tháng năm. Thơ của mọi thời
đại. Tồn tại muôn đời trong nền văn học nước nhà - Đó là loại thơ có đẳng cấp
cao nhất:
Đèo ngang của BHTQ/ Làm lẽ, Cảnh thu - Hồ Xuân Hương/ Thương vợ - Tú Xương/ Thu điếu - Nguyễn Khuyến / Tràng Giang - Huy Cận/ Tranh lõa thể - Bích Khê / Tương tư - Nguyễn Bính / Đây thôn Vỹ Dạ; Mùa xuân chín; Bẽn lẽn - Hàn Mặc Tử / Hai sắc hoa ti-gôn - TTKH./ Thuyền và biển - Xuân Quỳnh/...
Nghĩa
là: Muốn thẩm định cho xác đáng một tác phẩm thi ca, hoặc một bài "thơ
hay"? Trước hết, phải nhận định bài thơ đó có khả năng tồn tại, sống lâu
dài hay không? Nếu bài thơ hoặc tác phẩm thi ca mà không có khả năng sống trường
cửu với thời gian? Đó chỉ là thứ thơ để cổ động phong trào, văn nghệ nhất thời...
rồi sẽ ra “rác”.
Để khẳng định chân dung thi ca vĩ đại của
nền văn học hiện đại Việt Nam – Tôi xin giới thiệu “ Mười bài thơ hay nhất ngàn
năm Thăng Long” của thi nhân Phạm Ngọc Thái - Xưa nay chưa dễ có bậc cao nhân
nào đạt nổi ??? (trừ Kiều bất hủ của Đại thi hào Nguyễn Du).
Mười
bài được trích ra trong Tập “64 bài thơ hay”, Nxb Hồng Đức 2020 của Ông - Trước
hết là bảy bài thơ tình hàng tuyệt phẩm thi ca, hay nhất thời đại !!!
(Đã từng giới thiệu trước
đây):
1.
SÁNG THU VÀNG
Nhớ ngày gặp lại em bên hồ
gió
(Kỷ niệm Bích Đào)
Gặp lại em một sáng thu vàng
Nơi em đứng nắng tràn ngoài
phố
Với trời xanh, hồ xanh gió
Gió đưa làn tóc em
bay...
Sáng thu này trĩu cả hàng cây
Đô thành dịu mát
Ông lão ngồi bên gốc cây,
bán những cây sáo trúc thổi vói
lên trời
Bà xúc tép váy khều khào nước
Một thời xa lắc
Em nghiêng chao về một thời
xa
Người con gái đã thành chính
quả!
(phảng phất trên đầu đôi nét
phôi pha)
Đôi mắt em, bóng trúc bay
xoà...
Đường phúc hậu, vầng trăng đầy
nở...
Nghe không gian đổ vỡ cả mùa
thu!
Sáng thu vàng mông mênh, mênh
mông
Anh đứng trông em bên bờ sóng
vỗ
Hồn đã mất trong rừng hoang
thiếu nữ
Và trái tim cũng không còn.
Sáng thu vàng xang xênh, xênh
xang
Những con đường xưa tắm hơi
em
Môi em cười... hoa lá nát đau
thêm
Thời gian trôi, cuộc sống buồn
tênh
Một mùa thu lá lá
Nơi ấy giờ chỉ còn có cỏ
Bướm vàng hoa cũ vẫn bay
ngang
Người đàn bà, em nuốt mùa thu
tan…
2.
NHÌN TRĂNG NHỚ EM
Tặng Ánh Tuyết
Nhìn mảnh trăng trời lại nhớ
em
Trăng trôi miên man khi mờ,
khi tỏ
Chúng mình đến với nhau,
không còn thơ bé
Nhưng lòng tha thiết yêu
thương
Trăng giữa tháng khuyết dần,
tình cứ tràn dâng
Cả tới khi không còn trăng nữa
Thì em vẫn bên vành vạnh tỏ
Đưa anh vào giấc mộng ru đêm
Để cùng nhau say cảnh thần
tiên
Cho quên hết biển đời ngang
trái
Cuộc sống mưu sinh với bao mệt
mỏi
Chân trời sẽ lụi tàn nếu chẳng
có tình em
Ôi, mảnh trăng nhỏ bé giữa
mênh mang
Vẫn soi ngập cõi không gian
vô tận
Sâu tận cùng trái tim anh
hưng phấn
Đêm nằm thao thức vấn vương
Trăng không còn. Em vẫn hiện
lên...
Dìu anh qua phong ba, bão táp
Trong giấc ngủ chập chờn đêm
bất diệt
Anh bay về ôm lấy trăng em
Áp môi hôn lên vầng nguyệt của
Cưng
Nghe trái đất dưới thân mình
rung chuyển
Thế thái nhân tình dẫu bao đổi
biến
Chẳng đảng phái nào sánh được
hơn
Cả nhân thế này chỉ một
"mảnh trăng con"
Sống mãi muôn đời dù thay bao
chủ nghĩa
Thức nhớ em hoài, trăng khuất
không biết nữa
Nhìn khắp thiên hà càng da diết
yêu thêm.
3.
VÁY THIẾU NỮ BAY
Rõ ràng trong ngọc trắng
ngà
Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên
Nguyễn
Du
*
Váy thiếu nữ bay để ngỏ
Một khoảng trời nghiêng ngửa
bên trong
Gió réo rắt, nắng bồn chồn
hơi thở
Tìm vào cung cấm của em
“Bờ bãi con người” em trổ hoa
trái ngọt
Đến đế vương cũng khum gối cầu
mong
Váy thiếu nữ bay lộ một lâu
đài, điện ngọc
Nơi sự sống nhân quần tiến
hoá muôn năm
Váy thiếu nữ bay mang cả hồn
thời đại
Mênh mông bầu trời, say đắm
thế gian
Có phải đó khúc quân hành
nhân loại
Em giữ trong mình nguyên thuỷ
lẫn văn minh
Váy thiếu nữ bay để thấy đời
còn có lý!
Sự sống anh cùng nhân thế tồn
sinh
Dù dung tục vẫn thánh tiên bậc
nhất
Khởi điểm cho các luồng chính
trị toả hào quang.
4.
EM VỀ BIỂN
Quê em thành phố biển
Em về biển để vùi vào trong
cát
Nỗi buồn nước mắt
Những nát tan vòm ngực đã
thương đau.
Biển cứ vỗ tan... nát tình biển
cả...
Xô mãi bờ với lá thông reo
Người thiếu nữ ấy dần thành
cát trắng
Mang nỗi niềm, không biết đã
đi đâu?
“Bờ bãi đời người” - Cuộc sống
tình yêu
Trái tim nhỏ, em dựng cả
toà-sen chân Phật Tổ!
Ta cũng thể loài cua còng
trong bể cả
Yêu thương nhiều hưởng đã bao
nhiêu
Tháng năm trôi, tình cũ cháy
như khêu...
Dòng suối thần tiên nuôi đời
ta mục ải
Đôi gót đỏ, ánh mắt nhìn thơ
dại
Đã thổi thành bão tố ở trong
anh
Hàng bạch đàn năm xưa còn đó
Anh còn đây. Em hỡi, anh còn
đây!
Nhớ những buổi đón em, bên cổng
trường sinh ngữ
Tóc nửa bạc rồi. Chỉ thấy gió
mưa bay...
Tóc nửa bạc rồi. Tình vẫn đó,
em ơi!
5. ANH VẪN VỀ
THEO DÒNG LỆ EM TIẾC NUỐI
Em nói với tôi rằng: “Muốn có
một đứa con…”
Dù xa cách nhớ nhau trong
hoài niệm
Năm tháng dáng hình em hiển
hiện
Phía chân trời thắp sáng lửa
tim tôi!
Người thục nữ tôi yêu, những
năm cuối cuộc đời
Cho tới lúc nấm mồ anh xanh cỏ
Em hãy thắp nén hương lòng tưởng
nhớ
Để hồn anh siêu thoát dưới trời
âm
Gặp em muộn rồi, bóng xế
hoàng hôn
Tóc cũng bạc đôi phần, dẫu
tim còn khao khát
Ngày anh khuất chắc làm em thổn
thức
Nước mắt tràn trên nấm mộ
thương yêu
Thì đời này, em ạ! Có trớ
trêu
Nhưng ta đã bên nhau sưởi ấm
mùa đông rét
Anh hôn lên đôi môi em như một
vầng trăng khuyết
Thấy cả bầu trời du ngoạn cõi
hồn xanh
Lại bùng cháy trong thơ ngọn
lửa trái tim
Ngọn lửa của tình yêu vĩnh diệt
Em đừng khóc cho lòng anh
thêm tan nát
Có rời chốn dương trần, anh
không chết đâu em!
Chỉ hóa kiếp mình, tiếp cuộc
trường sinh
Cùng thi ca, anh sẽ sống muôn
đời trong nhân thế
Vẫn khắc khoải quanh nàng vào
nỗi nhớ
Với mối tình nồng thắm của em
yêu
Nếu giây phút nào, em lạc bến
cô liêu
Giọt lệ thơ rơi nhòa trang giấy
trắng
Hãy tìm đến nấm mồ anh, miền
xa vắng
Rồi âm thầm một chút khóc cho
nhau
Anh thương em đời gặp cảnh
bèo dâu
Em nhớ về anh sống kiếp chàng
du mục
Thời trai trẻ phong trần, qua
chiến tranh loạn lạc
Khi tuổi già có vợ vẫn cô
đơn.
Anh tìm đến em, lúc đã tàn úa
mái đầu xanh
Yêu tha thiết mà cách ngăn thế
giới
Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc
nuối
Và yên lòng nơi nấm mộ ngàn
thu.
6.
ANH ĐỨNG NHÌN THEO BÓNG CHIM CÂU
Tặng người nữ sinh của thời yêu
Mấy chục năm rồi, em ở đâu?
Ơi, người con gái của thời
yêu
Chiều nay thành phố trong mưa
lạnh
Anh đứng nhìn theo bóng chim
câu
Kìa! Dáng hình xưa lại hiện về
Gót thon bước nhẹ dưới đường
quê
Gió bay mái tóc hương thơm
ngát
Để cả trời xanh phải đê mê
Tiếng hát ai đưa vọng bên hồ
Đã xa năm tháng hãy còn mơ
Mắt em thăm thẳm soi làn nước
Tận đáy hồn anh cứ ngẩn ngơ
Chiều nay mà ngỡ buổi chiều
nao
Vẫn đến trường em lối cổng
vào
Đón cô thiếu nữ xinh xẻo ấy
Chạy đến bên anh tủm tỉm chào
Thôi thế, hết rồi - Bé yêu
ơi!
Bụi cát lầm lên phủ cuộc đời
Giá em mãi tuổi đôi mươi nhỉ
Và anh cũng đừng vội già người
Mấy chục năm trời, em ở đâu?
Anh đứng nhìn theo bóng chim
câu…
7.
NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẮNG
Người đàn bà đi
trong mưa rơi
Chứa một trời thầm như hoa vậy...
Tặng Bích Đào
*
Chiếc mũ trắng mềm, em đội
bàu trời
Khóm mây trắng bay, nghiêng
trôi trên tóc
Đôi mắt em đong những áng mây
Người đàn bà trắng!
Em đi, về... chao những hàng
cây
Hồ gió thổi lệch vành mũ đội
Thấm đẫm mình em cả thềm nắng
gội
Xoã ngang vai mái hất tơi bời
Nỗi niềm thao thức
Những đêm trăng nước...
Chùm trinh em hát: Đấy chỗ
thiên thai!
Người đàn bà ai mà định
nghĩa?
Đường xưa đó về đây, em ơi!
Những con đường đã đầy xác lá
rơi
Xác ve, xác gió và xác của
mưa.
Em không biến thành đá để hoá
Vọng Phu
Anh cũng không làm chàng
Trương Chi,
suốt đời chèo
sông vắng
Ta không đi theo Con Đường
Lông Ngỗng Trắng
Dẫu hình hài khắc mãi tim
nhau
Vết thương lòng không dễ đã
lành đâu
Những đêm sao buồn, những đêm
gió khát
Khúc thơ tình anh lại viết về
em
Người đàn bà ngậm cả vầng
trăng...
BỔ XUNG THÊM BA BÀI SAU
(cho trọn mười
bài)
8.
KHOẢNG TRÔI TRONG LÁ
Bỗng cồn nhớ một thời dĩ vãng
Gió cứ trôi không hữu hạn bến
bờ
Nhưng vẫn đó: Em, anh - cuộc
sống
Xa nhau rồi, tình cũ đến bơ
vơ…
Có bao lá cây rơi, em đã vào
xa vắng
Lá nuốt em. Giờ sống thế nào
rồi?
Em sung sướng? Ưu phiền? Lãng
quên hay bụi cát?
Mặt trăng trên trời. Tim anh
rất mồ côi!
Hỡi những hàng cây xanh! Những
con đường lá đổ!
Chỉ dùm ta đôi gót đỏ thời
thiếu nữ em xưa
Kỷ niệm về, trái tim đau thổn
thức
Chỉ dùm ta. Nào, chỉ giúp ta
đi!
Bài hát năm xưa, bên anh em
đã hát
Giờ đây trong lá nẻo trời
nào?
Anh đi qua chỉ thấy toàn mây
trắng
Mặt trăng tít trên trời. Em ở
tận nơi đâu?
Con đường ta đi có bao đôi
trai gái
Ai cũng một thời yêu, em nhỉ!
Để xa nhau,
Để được nhớ, được buồn, được
khóc,
Được nghe quanh đời, những tiếng
lá bay theo.
Hãy níu lại dùm ta! Một thời
dĩ vãng…
Gió vẫn trôi, lá vẫn bay vèo
Nhưng vẫn đó: Em, anh - cuộc
sống
Và một mối tình, ta đã tặng
cho hết thảy trăng sao.
9.
EM BÁN XOÀI
Viết về người con gái sống
kiếp giang hồ,
đã gặp sau chiến
tranh 1975
*
- Anh trai mua xoài cho em
đi?
Nha Trang! Ta nhớ Nha Trang!
Em bán xoài đi đêm trên cát
trắng
Bãi biển chập chờn, kiếp đời
các cô gái lang thang
Dưới hàng dừa se sẽ gió ru êm
Dãy cột đèn đứng đêm côi lạnh.
Xoài em chín. Đêm tàn canh em
đón khách…
Giọt thơ buồn như ngọc sương
rơi
Em bán xoài thơm! Em bán xoài
thơm!
Biển to lớn. Bóng em nhỏ thẫm.
Linh hồn treo ngoài thế giới
em đi
Trên những cành dừa, hay
trong đám mây qua?
Thế giới em đi “vòng thiên la
địa võng“
Tóc còn xanh, em bán kiếp đời
trôi
Xoài em thơm, hương toả mát
thân người
Ai mua xoài? Còn ai có mua
em?
Các cô gái đi đêm như các cột
đèn
Bóng nuốt lẫn vào bờ cát ấy...
Biển ru ta và ta ru em
Dưới hàng dừa xứ sở gió ngàn
năm.
10. LÀM MA EM VỢ
Viết theo thuyết bản mệnh
trong Kinh thánh
ở Kiều của
Nguyễn Du
*
Em kết liễu! Tự giải thoát
mình khỏi " kiếp"
Chết thật hèn, nhưng sống thế
càng ôi
Anh thắp cho em một nén nhang
đời
Và lễ tạ: Nam-mô-di-phật!
Người sống đưa chân người chết
đây
Đầu bạc làm ma mái xanh này
Mẹ, cha... queo quắt còn ham
thọ
Em nhởn thanh xuân lại vội
quay.
Em ơi: chữ “kiếp” trước chữ
“người”!
Sống cần cố gắng. Chết rồi
thôi
Hãy đi, yên nhé! Coi hết nợ…
(*)
Anh ở vì chưng trả nợ đời.
……
(*) Nàng Kiều trẫm mình trên
sông Tiền Đường muốn quyên sinh, nhưng lại được Giác Duyên vớt cứu. Theo thuyết
bản mệnh của Kinh Thánh: “ Nàng chưa thể chết vì chưa trả hết nợ đời! ”.
- Câu
thơ này ý muốn vấn an linh hồn em: Em đi coi như đã trả hết nợ đời rồi, đó em!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét