MÔ HỀ?
Kính tặng:
Nhà thơ TRẦN QUỐC MINH
Ai
làm cho khuyết trăng rằm?
Vì sao biển mặn
quanh năm suốt đời?
Mặt
trời chiếu sáng nơi nơi
Chiều tà xuống
núi rong chơi…mô hề?
NGÀY MỚI
Đức khóc vỡ òa ánh bình minh
Khuớu hót líu lo
sáo chuyền cành
Ngày mới bừng
lên nao nao phố
Tây hồ loang
loáng nắng thủy tinh
THẦN
LỬA
Chủ
nhật bám mẹ thăm bà
Đường nghiêng
nghiêng dốc đôi ba quãng rừng
Đón
con bà sướng vô cùng
Tâng con cao tít
tận lưng chừng trời
Vào
nhà con phịa trò chơi
Mẹ là “con cún”
ra ngồi ngoài sân
Sắm
vai bà Chúa Thượng Ngàn
Bà diện áo mới
chít khăn nhiễu điều
Con
là Thần Lửa phiêu diêu
Hô bay hô biến
hô nhiều đồ ăn
Run
run bà tuột chiếc khăn
Mẹ cười tít mắt
bò lăn ra sàn
Thần
Lửa quát tháo mà rằng:
Cuộc vui đang diễn
mần răng cún cười?
Đến
đây chấm dứt trò chơi
Chuẩn bị bữa
chén kẻo trời sắp trưa…
MẠT THƠ
Bước
vào cái tuổi sồn sồn
Mấy cô õng ẹo
nghe đồn nứng thơ?
Suốt
ngày ra ngẩn vào ngơ
Ngâm nga mùi mẫn
thứ thơ vô hồn
Bóng
tà hổn hển hoàng hôn
Đọc thơ vô cảm
vong ơn với đời
Hãy
nghe chùm khóc… trời ơi!
Lộ mặt hạng người
cười mướn khóc thuê
Nước
mắt cá sấu tràn trề
Cũng đau cũng
xót cũng thề bi ai…
Mô
đen than vắn thở dài
Quanh đi quẩn lại
nhõn vai người tình
Cứ
nghe kiểu khóc mà kinh
Tiếng xưa… lũ hắc
tinh tinh vỡ đàn
Đau
thương tiếng khóc thế gian
Núi sông nhỏ lệ
bàng hoàng cỏ cây
Khóc
vờ là mớ thơ gay
Mấy cô õng ẹo lại
say kinh hồn
Mạt
thơ trơ trẽn xảo ngôn
Nỉ non bèo bọt ồn
ồn thế thôi
Hợm
mình… giở ngón cò mồi
Trăm voi chẳng
bõ một nồi canh suông
Nứng
thơ cảm xúc trần truồng
Còn đâu e lệ vấn
vương tơ lòng?
Rối
tình như mớ bòng bong
Phê phê phấp phỏng
phập phồng nứng thơ
Biết
bao giờ?… đến bao giờ?
Đoạn tình… bỏ
thói thổi thơ nứng tình
Hà Nội, ngày
22/4/2020
Vũ Xuân Quản
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét