RƯỢU ĐÊM NAY
- với M.Q -
Người ở lại bên ta ngồi châm
tửu
Dìu ta say quên bớt oái oăm đời
Quên "cười ruồi - mắt đĩ
- và cơn đau"
Cả nham nhở niềm tin vừa vá vội.
Chén rượu đấy, rót rồi, cứ uống
Nước mắt đan đốt tê dại đêm
cuồng
Đắp nụ cười nghẹn đắng lằn
môi
Nuốt lấy nhau gán niềm tin
tráo đổi.
Ta vẫn biết đêm cuồng xô sóng
dội
Người vì ta dạn dĩ chốn quần
hồng
Xác thân phàm bầm dập những bỉ
bôi
Phận lá liễu tả tơi vì gánh tội.
Ta sẽ dám trọn đêm nay chồng
vợ
Cho mồ hôi rịn chặt với mồ
hôi
Cho hơi thở mơn man dìu hơi
thở
Cho bỏng đêm cuộn từng cột
sóng trào.
Làng Đá, đêm 28 tháng 12/2023
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
LỜI BÌNH CỦA TRỊNH THỊ NHÂM
RƯỢU
ĐÊM NAY, nhân vật trữ tình uống cùng một người đàn bà, họ không hề xa lạ với
nhau, hoặc giả đã từng có thời bên nhau rồi rời xa, nay gặp lại trong một đêm
cùng chén rượu. Anh say thật hay cố say để quên đi sự đời u uất nhức nhối trầm
luân, và sống động hơn là người đàn bà xưa đang bên cạnh, trước mặt mình trong
hoàn cảnh không mong muốn:
"Người
ở lại bên ta ngồi châm tửu
Dìu
ta say quên bớt oái oăm đời
Quên
"cười ruồi - mắt đĩ - và cơn đau"
Cả
nham nhở niềm tin vừa vá vội"
"Quên"
ư? Anh đang hận, anh đang cười khẩy cho phận mình và nhân vật nữ là bạn anh,
đang cố làm cho cả hai đều vui, nhưng vui sao được trong nỗi gượng gạo bẽ bàng,
và trong ánh mắt vằn những tia u ám của anh. Tôi tin là thế. Cả hai cùng đau
hay chỉ có anh đau và thương người còn lại có thể đã dạn dĩ, đã "sạn sỏi"
với niềm đau. Viết tới đây tôi đặc biệt bị ám ảnh bởi câu thơ: "Chén rượu
đấy, rót rồi, cứ uống", tôi như hình dung rõ rệt, khuôn mặt, cử chỉ của
người đàn bà lúc ấy: dè dặt, bối rối, e ngại, ngượng ngập, len lén, cảm thấy vị
thế của mình thấp kém, phải cúi mình không dám ngẩng cao đầu. Nên chén rượu rót
rồi mà không dám chạm tới, thật tái tê day dứt. Bởi vậy, nhân vật nam phải lên
tiếng: "Chén rượu đấy, rót rồi, cứ uống". Ta quay trở lại với nhân vật
trữ tình xưng "ta". Anh muốn đắm chìm trong cơn "say yêu"
trong lữ quán, nhưng anh đau, đắng đót, trong sự u uẩn cố "lừa" mình
ngay cả trong cơn khát dục tình, thật xót xa cay đắng:
"Nước
mắt đan đốt tê dại đêm cuồng
Đắp
nụ cười nghẹn đắng lằn môi
Nuốt
lấy nhau gán niềm tin tráo đổi".
Ở
khổ thơ tiếp theo với giọng thơ chứa đựng sự day dứt, vật vã, đầy thương cảm,
trách nhiệm, pha chút mặc cảm và nhân văn, khi cho rằng: vì một lẽ nào đó, có
liên quan đến mình mà người đàn bà ngồi đây trước kia "lành lặn"
trong sạch, giờ bị xô đẩy vào chốn mưu sinh "đèn mờ" phải hứng chịu sự
xỉ vả, khinh bỉ của người đời:
"Ta
vẫn biết đêm cuồng xô sóng dội
Người
vì ta dạn dĩ chốn quần hồng
Xác
thân phàm bầm dập những bỉ bôi
Phận
lá liễu tả tơi vì gánh tội"
Và
rồi để bù đắp những ân tình trong quá khứ đã mất, anh mong muốn cùng nàng một
đêm "chồng vợ". Đó là khát vọng ân ái nâng đỡ nhau, tôn trọng nhau
trong cảm xúc yêu đương đến tột cùng. Tôi cho rằng đó là sự tử tế rất nhân văn
trong hoàn cảnh cuộc sống hiện tại của nhân vật nữ trong bài.
Bài
thơ thật ám gợi với cảm xúc tận trong gan ruột của nhà thơ.
Thi
sĩ Đặng Xuân Xuyến có biệt tài khơi mạch nguồn cảm xúc về thơ tình. Thơ tình của
anh mang dấu ấn riêng: đắm say, bạo liệt, cuồng dâng, tận hiến, nhưng cũng đầy
đớn đau. Đọc thơ mà tôi thấy quặn thắt, và muốn khóc! Có lẽ bài thơ đã "
nhập đồng" vào tôi đấy thi sĩ!!!
------------
P/S:
Bài thơ được in trong tạp chí VĂN HỌC MỚI số 29 trang 297 do nhà thơ Hà Nguyên
Du thực hiện. Phát hành tháng 1/2024 qua hệ thống Amazon.
Hạ
Long, 01 tháng 02/2024
TRỊNH THỊ NHÂM
Địa chỉ: Tổ 9 khu 3, số 14/04
tòa A chung cư Trần Hưng Đạo Plaza, thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh
Email:
trinhnham52@gmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét