Mời
nhấp chuột đọc truyện ngắn:
https://dangxuanxuyen.blogspot.com/2015/08/kim-yeu-truyen-ngan-ang-xuan-xuyen.html
Một câu chuyện buồn nhưng lại nhắn gửi ta một thông điệp trong cuộc sống đâu phải "Chuyện thường ngày ở huyện" mà ta thường bỏ qua. Hàng ngày ta sống bên cạnh những điều chân thực, giản dị, tốt đẹp, nhưng vì nó quá quen thuộc, quá gần gũi đến mức ta chẳng nhận ra thậm chí coi thường. Chỉ đến khi ta trả giá quá đắt, đánh mất mình vì sự tin yêu mù quáng thần tượng nhưng lại là những giả dối, hào nhoáng hời hợt bên ngoài, ta mới chợt nhận ra đã để vuột mất những điều quý giá vô ngần.
Vấn
đề đưa ra trong truyện không mới, nhưng với cách hành văn hấp dẫn, những nét
hài hước dí dỏm khi tả về vẻ đẹp của Vinh: "Ban đầu tôi cũng đâu dại mà
tin, cũng tức giận khi nghĩ tới đôi chân vòng kiềng, cái mũi hếch và đôi môi
cong tớn của mình nhưng thằng Chủ cứ một hai bảo cả xã chẳng có ai chân thẳng
như tôi, con Kim còn quả quyết mũi tôi thực ra đâu có cong, nhìn còn đẹp là đằng
khác... Tôi rộn ràng niềm tin mình đẹp trai nhất xã từ đó, từ hồi mới 13, 14 tuổi".
Đan xen với cảm xúc rung động của tuổi mới lớn ngơ ngẩn chân thành mơ mộng với
kết cục buồn. Lòng ta lắng lại thương cảm cho "Kim yêu" và tiếc cho
Vinh chàng trai chân quê yêu cô tha thiết.
Ấn
tượng nhất là hình ảnh ẩn dụ - trăng: người ta thường ví trăng với người con gái.
Và ở đây lần lượt trăng xuất hiện biểu đạt nỗi lòng của Kim, sự diễn biến tình
cảm tâm tưởng từ lúc là thiếu nữ hồn nhiên trong trắng đến khi vướng vào cuộc
tình lầm lỡ. Và là tình yêu chân thành của Vinh: anh thao thiết dõi theo Kim, đồng
cảm cùng Kim. "Bữa đó, chưa phải trăng ngày rằm nhưng trăng sáng đẹp",
Kim vẫn thơ ngây trong sáng lành lặn. Bữa khác, vẫn “chưa phải trăng ngày rằm
nhưng trăng cũng đẹp tựa trăng bữa trước" nhưng Kim có chuyện rồi: "Vẫn
cười. Vẫn nói, nhưng sao mà buồn mà ngơ ngác đến vậy, hở Kim? Cả tối, tôi nhìn
trăng uể oải rắc sáng. Cả tối tôi im lặng bên Kim". Khi Kim nhận ra mình
đã mang trong bụng đứa con của kẻ sở khanh là Hoạt. Cô tuyệt vọng, đau đớn, tiều
tụy thì: "trăng cữ rằm mà sao héo úa". Đúng! Kim đang ở độ tuổi mơn mởn
trăng tròn rộ đẹp. Cái tuổi quý nhất, đẹp nhất của người con gái, vậy mà cô mất
hết, mất vì một kẻ phóng đãng. Không thể cam chịu nhẫn nhịn sự tuyệt tình chối
bỏ trách nhiệm của kẻ "ăn bánh chạy làng". Cô mạnh mẽ quyết liệt phải
tìm cho ra kẻ đã bỏ cô, bỏ giọt máu của hắn sau khi đã "no xôi chán
chè". Dù hắn chẳng xứng đáng với cô, cô cóc cần, nhưng cô bắt hắn phải có
trách nhiệm, con cô cần có bố và lại trăng: "Trăng qua rằm. Sáng vằng vặc".
Câu
chuyện cũng chuyển tải tiếp một điều: Hỡi những cô gái tuổi đầu đời khi yêu hãy
thận trọng với đối tượng mà mình trao thân gửi phận. Và nếu trót lỡ lầm hãy đứng
dậy ngẩng cao đầu mà sống mà làm lại cuộc đời.
Một
câu chuyện gợi nhiều suy ngẫm!
TRỊNH
THỊ NHÂM
Địa chỉ: Tổ 9 khu 3, số 14/04
tòa A chung cư Trần Hưng Đạo Plaza thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh
Email:
trinhnham52@gmail.com
Ảnh
tác giả Trịnh Thị Nhâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét