Thứ Tư, 30 tháng 7, 2025

TRẦN MẠNH HẢO TỐ NGUYỄN DUY ĐẠO THƠ XUÂN QUỲNH VÀ NGUYỄN DUY TỰ BÀO CHỮA.

 


 

       BÀI THƠ "NGỒI BUỒN NHỚ MẸ TA XƯA" CỦA NGUYỄN DUY ĐẠO 4 CÂU THƠ… /  Trần Mạnh Hảo

 

       Saturday, 15:40 Day 30/06/2018

 

       Trong tập thơ “Hoa dọc chiến hào” viết năm 1967, xuất bản năm 1968 nhà thơ Xuân Quỳnh đã viết:

       “Dẫu con đi đến suốt đời

Cũng không đi hết những lời mẹ ru”

       Năm 1968 nhà thơ Nguyễn Duy chưa xuất hiện trên văn đàn.

       Năm 1986, nghĩa là sau Xuân Quỳnh 18 năm, trong bài: “Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa” nhà thơ Nguyễn Duy viết:

       “Ta đi trọn kiếp con người

Vẫn chưa đi hết những lời mẹ ru”

       Bài thơ có câu thơ hay nhất lấy từ câu thơ của Xuân Quỳnh này của Nguyễn Duy được Bộ GD&ĐT cho vào sách giáo khoa Ngữ văn lớp 10, được bộ ra đề cho hàng chục cuộc thi, được viết hàng chục bài văn mẫu trong đó có bài bình thơ đểu của Chu Văn Sơn (nhà Nguyễn Duy học)…

       Lời Ru (Xuân Quỳnh)

Hàng mi tơ vẫn khép giấc ngon lành

Con đâu biết máy bay thù gầm rít

Con chỉ nghe lời mẹ ru quấn quýt

Bom chuyển hầm con ngỡ tiếng nôi đưa

Hơi đất vào man mát giấc mơ

Con nào hay hơi lửa thù rát mặt!…

Mẹ lại hát ru con những bài ca đất nước:

“…Vợ cấy… chồng cày… đồng cạn, đồng sâu

Và yêu nhau cởi áo cho nhau

Khi đã yêu mấy núi đèo cũng vượt

Tháp Mười ta có hoa sen đẹp nhất

Đất nước mình tên Bác cũng như hoa…”

Ngủ yên con, ngủ đẫy giấc con nghe

Lời ru mẹ làm chiến hào che chở

Ôi bàn chân, ôi bàn chân nho nhỏ

Theo lời ru con đi suốt ngày mai

Đang chờ con – núi rộng, sông dài

Mẹ vẫn gần con trên bước đường con bước

Khi nào con băng đèo vượt dốc

Con sẽ hiểu giá tình yêu “qua mấy núi cũng trèo”

Thấy đồng cạn đồng sâu con nhớ thuở đói nghèo

Câu hát cũ nhọc nhằn trong ý nghĩ!

Lên Đồng Đăng nhìn nàng Tô Thị

Con sẽ thương những người vợ trong Nam hai mươi năm giết giặc chờ chồng

Gặp trận mưa lâm thâm

Dẫu người mẹ đã gói niềm vui trong áo mới

Con vẫn bâng khuâng tự hỏi:

“Phải người mẹ năm nào mưa ướt áo tứ thân?”

Đến Tháp Mười ngắm đoá hoa sen

Con nhớ Bác chòm râu phơ phất…

*

Con sẽ đi trên khắp miền Tổ quốc

Những người chưa quen, những đất mới tinh khôi

Và con sẽ ngỡ ngàng như gặp

Cảnh, người kia từ đã lâu rồi

Dẫn con đi đến suốt đời

Vẫn không đi hết những lời mẹ ru

                    Lĩnh Nam, 25-5-1967

       Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Lời Ru” của tác giả Nguyễn Thị Xuân Quỳnh. Thuộc tập Hoa Dọc Chiến Hào (1968), danh mục Thơ Xuân Quỳnh trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Việc “đạo văn” này tôi nghĩ lỗi lớn là của Bộ giáo dục & đào tạo. Khi đưa bài thơ vào sách giáo khoa cho học sinh học, phải cẩn trọng, sao lại tắc trách nhường ấy?

Đây là bài thơ “Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa” của Nguyễn Duy viết năm 1986, in trong tập thơ 1987:

       Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa...

       1.

       Trần Thị Tuyết diễn ngâm, Chu Văn Sơn bình

 

       Bần thần hương huệ thơm đêm

khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn

       chân nhang lấm láp tro tàn

xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào

 

       Mẹ ta không có yếm đào

nón mê thay nón quai thao đội đầu

rối ren tay bí tay bầu

váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa

 

       Cái cò... sung chát đào chua...

câu ca mẹ hát gió đưa về trời

ta đi trọn kiếp con người

cũng không đi hết mấy lời mẹ ru

 

       Bao giờ cho tới mùa thu

trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm

bao giờ cho tới tháng năm

mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao

 

Ngân hà chảy ngược lên cao

quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm...

bờ ao đom đóm chập chờn

trong leo lẻo những vui buồn xa xôi

 

       Mẹ ru cái lẽ ở đời

sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn

bà ru mẹ... mẹ ru con

liệu mai sau các con còn nhớ chăng

 

       Nhìn về quê mẹ xa xăm

lòng ta - chỗ ướt mẹ nằm đêm xưa

ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa

miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương...

              Saigon, mùa thu 1986

Nguồn: Nguyễn Duy, Mẹ và Em, Nxb Thanh Hoá, 1987

 

       Nữ thi sĩ Xuân Quỳnh được giải thưởng Hồ Chí Minh về thơ, nhà thơ Nguyễn Duy được giải thưởng nhà nước về thơ, đều là hai nhà thơ con cưng của chế độ, cùng được đưa vài ba bài vào sách giáo khoa cho học sinh học; thơ của hai vị này còn được dùng ra rất nhiều đề thi trung học phổ thông, trung học cơ sở...

Bài thơ “Hát ru” của Xuân Quỳnh ra đời trước bài thơ “Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa” của Nguyễn Duy 18 năm, thiết tưởng anh Nguyễn Duy đã thuộc làu bài thơ Xuân Quỳnh, rồi trong tiềm thức viết ra một câu thơ y chang vậy, thành ra vô tình mắc tội đạo văn. Chả thế mà nhà thơ Tế Hanh có lúc viết:

“ Đọc câu thơ đồng chí tưởng thơ mình”!

Hai câu thơ cuối cùng của bài "Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa" này của Nguyễn Duy là lấy của ca dao nhá các bạn mà không thấy tác giả chú thích.

 

              Sài Gòn 30-6-2018

TMH

       Nguồn: https://trieuxuan.vn/en/bai-tho-ngoi-buon-nho-me-ta-xua-cua-nguyen-duy-dao-4-cau-tho

……………………………..

 

       Nguyễn Duy: 'Không có chuyện tôi đạo thơ Xuân Quỳnh' /  Dương Phương Vinh

       15/07/2018 19:18

 

       Cuối tháng 6/2018 trên facebook (FB) cá nhân, nhà thơ Trần Mạnh Hảo có bài nêu: Câu thơ "Ta đi trọn kiếp con người/ Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru" của Nguyễn Duy đã đạo câu thơ Xuân Quỳnh: "Dẫu con đi đến suốt đời/ Vẫn không đi hết những lời mẹ ru". Câu thơ Xuân Quỳnh ở bài Lời ru, còn câu thơ Nguyễn Duy trong bài Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa.

Trần Mạnh Hảo nhận định hai câu thơ trên “giống nhau như lột” và phân tích: “Lời ru ra đời trước Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa 18 năm, thiết tưởng Nguyễn Duy đã thuộc làu bài thơ Xuân Quỳnh, rồi trong tiềm thức viết ra một câu thơ y chang, thành ra vô tình mắc tội đạo văn”.

Hai câu cuối bài Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa cũng bị Trần Mạnh Hảo phê là lấy của ca dao mà không chú thích: Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa/ Miệng nhai cơm búm lưỡi lừa cá xương. Và khẳng định: “Một bài thơ đạo 4 câu vẫn được dạy trong SGK Ngữ văn lớp 10”.

Theo Trần Mạnh Hảo, Lời ru in trong tập Hoa dọc chiến hào, còn Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa in trong tập Mẹ và em, NXB Thanh Hóa 1987. (Tuy nhiên trên trang web thi vien.net và ocuaso.com mà Trần Mạnh Hảo dẫn, thì câu thơ Xuân Quỳnh lại được ghi là Dẫn con đi đến suốt đời chứ không phải Dẫu con đi đến suốt đời. Ngoài ra còn có bản khác ghi: Dẫu con đi hết cuộc đời/ Cũng không đi hết những lời mẹ ru).

       "Không có chuyện đạo, và luôn chú thích đủ"

Sáng 14/7/2018, tại khoa Viết văn - Báo chí, trường Đại học Văn hóa Hà Nội, Nguyễn Duy có buổi nói chuyện 3 tiếng về thơ ông, trong chương trình tập huấn “Gặp gỡ nhà văn có tác phẩm trong chương trình ngữ văn”. Dẫn chương trình là nhà phê bình Chu Văn Sơn, đã nêu nhiều câu hỏi gợi mở để Nguyễn Duy giải đáp quan tâm của các sinh viên.

       Về ý kiến của Trần Mạnh Hảo qui kết mình “đạo thơ và ca dao”, Nguyễn Duy cho biết:

       “Lấy ca dao vào thơ mình thì tôi lấy nhiều, hay dùng ca dao để kết bài. Ví dụ bài Được yêu như thể ca dao, câu kết Không trầu mà cũng chẳng cau/ Làm sao cho đỏ môi nhau thì làm, là ca dao.

       Bài Áo trắng má hồng tôi cũng lấy câu ca dao này làm câu kết: Rừng xanh ai nhuộm mà xanh/ Má hồng ai nhuộm mà quanh năm hồng. Hoặc Nhìn từ xa, Tổ quốc là bài thơ thể tự do nhưng tôi kết bằng: Còn da lông mọc còn chồi nảy cây, chính là câu trong bài ca dao Mười quả trứng: Đừng than phận khó ai ơi/ Còn da lông mọc còn chồi nảy cây.

Câu kết bài Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa cũng vậy, tôi đều ghi chú đầy đủ là ca dao. Bài thơ này quá phổ biến, được in nhiều bản khác nhau ở nhiều NXB khác nhau trong những tập sách khác nhau. Ngay tôi cũng không biết những ai đã in của mình. Tư nhân người ta làm hoặc lưu truyền trên mạng thì tôi làm sao kiểm soát được. Bây giờ ông Hảo tố tôi đạo ca dao thì không biết ông căn cứ vào bản nào. Những bản gốc do tôi trực tiếp theo dõi, thì đều in nghiêng và chú thích là ca dao.

Còn câu thơ Xuân Quỳnh, thú thật tôi hoàn toàn không biết. Bài thơ của Xuân Quỳnh theo Trần Mạnh Hảo in năm 1968, khi ấy tôi đang ở chiến trường Khe Sanh, Tà Cơn và sau này tôi cũng không đọc tập thơ đó.

Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa tôi làm cúng mẹ năm 1986. Người ta không thể lấy của người khác để cúng mẹ mình. Chuyện trùng hợp cũng là thông thường trong cuộc đời này. Và trùng hợp không phải là đạo! Người ta lấy câu thơ hay hơn để được in, để lấy danh, còn tôi không có chuyện lấy của người hay hơn. Khi mình thành danh rồi thì không thể trốn đi đâu được. Bây giờ ông Hảo tố thì tôi biết nó giống nhau, còn đạo thì không có! Câu kia là của Xuân Quỳnh, câu này của tôi. Nó in cách nhau rất nhiều năm thì vẫn là hai câu của hai tác giả khác nhau.

 

“Đó là sự tương đồng”

Sau giải thích của Nguyễn Duy, nhà phê bình Chu Văn Sơn cho biết ông đã nhận thấy sự gần gũi của hai câu thơ Xuân Quỳnh- Nguyễn Duy từ hai chục năm trước, nhưng có cách cắt nghĩa khác hẳn Trần Mạnh Hảo.

Chu Văn Sơn cho rằng “sự gặp gỡ tương đồng trong văn chương rất nhiều”. Và nói thêm:

“Thời văn học trung đại thì phổ biến là người sau lấy người xưa làm khuôn mẫu. Đến thời hiện đại, việc lặp lại sẽ bị quy đạo văn nhưng không phải mọi trường hợp giống nhau đều là đạo văn. Vì trong sáng tạo, có sự tương đồng về tư duy. 

Nguyễn Duy cho xem câu kết bài “Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa” đều in nghiêng và ghi chú là “ca dao” trong ba cuốn sách: Tuyển thơ Nguyễn Duy- NXB Hội Nhà văn 2010; Quê nhà ở phía ngôi sao- NXB Thanh Hoá 2012;

Tuyển tập thơ Lục bát - NXB Văn Nghệ 2017.

       Chẳng hạn ai cũng biết Trần Đăng Khoa là thần đồng thơ, nhưng thế nào mà câu biển một bên và em một bên trong bài Thơ tình người lính biển của anh lại giống hệt câu trong bài Sóng của Tế Hanh (chỉ khác chữ “và”). Nếu nói Trần Đăng Khoa đạo Tế Hanh thì không ổn dù xét logic thời gian, bài thơ Trần Đăng Khoa ra đời sau, dễ bị quy đạo văn.

Câu thơ Xuân Quỳnh gắn với cái cá nhân, từ trải nghiệm riêng mà viết, như một sự chia sẻ. Câu của Nguyễn Duy tầm vóc cao hơn, triết lý về một vấn đề mang tính chất qui luật của đời sống nhân sinh chứ không phải chỉ là trải nghiệm cá nhân. Ta đi trọn kiếp con người thì mức độ khái quát lớn hơn rất nhiều, là chuyện của nhân sinh, của mọi con người, mọi kiếp người. Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru- tình huống thơ ca ở đây khác hẳn Xuân Quỳnh. Đi trọn kiếp con người là một cái gì rất lớn rất rộng rất vô cùng, rất sâu xa, đối lập với “không đi hết mấy lời mẹ ru” rất hữu hạn...

       Câu thơ Xuân Quỳnh chỉ là chia sẻ về tình con yêu mẹ, còn Nguyễn Duy là một triết lý nhân sinh nói về sự tương quan giữa đời sống con người với những điều ký thác của các thế hệ trước vào ca dao. Ca dao là nguồn sữa tinh thần của giống nòi, cho nên câu thơ Nguyễn Duy ý nghĩa khác. Có sự gặp gỡ tương đồng ở đây, giữa hai nhà thơ...

“Không phải lúc nào các nhà văn cũng đọc của nhau. Họ có thể gặp nhau tình cờ trong tư duy, trong các tình huống văn chương. Nguyễn Duy gia tài thơ quá lớn, việc gì phải lấy câu thơ vặt vãnh của người khác”.

Nhà phê bình CHU VĂN SƠN

       Nguồn:    https://tienphong.vn/nguyen-duy-khong-co-chuyen-toi-dao-tho-xuan-quynh-post1044458.tpo

 ---------------------------------

Tranmygiong.blogspot.com:

        Qua bài phát hiện kết án của Trần Mạnh Hảo và bài Nguyễn Duy tự bào chữa, bài bảo vệ Nguyễn Duy của Chu Văn Sơn, trang chủ cảm nhận:

        - Trần Mạnh Hảo phát hiện kết án Nguyễn Duy đạo 4 câu thơ căn cứ vào văn bản in trong sách giáo khoa là chính xác.

       - Nguyễn Duy tự bào chữa hai câu ca dao có chú thích là ca dao. Vậy lỗi là của Nxb. Giáo dục in vào sách giáo khoa đã bỏ chú thích gây ra hiểu lầm cho bạn đọc.

       Hai câu giống của Xuân Quỳnh thì Nguyễn Duy nói không hề biết, không đọc Xuân Quỳnh, là do tư tưởng tương đồng. Bào chữa của Nguyễn Duy khó chấp nhận. Duy là nhà thơ nổi tiếng, chẳng lẽ không đọc các nhà thơ tiền bổi? Thơ Xuân Quỳnh nhiều bài in trong sách giáo khoa, học sinh cũng biết mà Nguyễn Duy lại không? Dù vậy thì sự thực hai câu thơ của Duy y trang hai câu của Xuân Quỳnh là không thể phủ nhận. Điều đó đủ kết luận là đạo văn.

       - Bài bảo vệ thần tượng Nguyễn Duy – thân chủ của “Luật sư bào chữa” Chu Văn Sơn lộ rõ cảm tính, cù nhầy, thiếu thuyết phục.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét