Mùa Noel 2011, viết nhân kỷ niệm 190 năm ngày sinh của đại văn hào Nga Fyodor Mikhaylovich Dostoyevski: 11-11-1821 và 120 năm ngày mất của ông: 9-2-1881
“Vòm
trời đó nào phải ai cho mượn
Nào
phải ai cho mượn để che đầu”
(Thơ
Tràn Mạnh Hảo)
Cuốn
sách cuối cùng đại văn hào Nga L.Tolstoi đọc trước lúc bỏ nhà ra đi vào đêm
28-10-1910 rồi chết tại nhà ga xe lửa Astapovo ngày 20-11-1910 là kiệt tác “Anh
em nhà Karamazov” của một đại văn hào Nga khác: Dostoyevski. Trên bàn làm việc
của vị bá tước nhà văn này ở điền trang Yasnaya Poliana tỉnh Tula cuốn sách vĩ
đại của Dos vẫn còn mở ra bằng một thanh kẹp sách ở chương Dos viết về “Viên Đại
pháp quan tôn giáo” trong câu chuyện của nhân vật Ivan Karamazov kể cho em trai
mình là Aliosha Karamazov…
Người
ta đã lý giải nhiều về những nguyên nhân khiến L.Tolstoi bỏ nhà ra đi tìm một
nơi yên tĩnh và nghèo khó để chết: nào là để thoát khỏi bà vợ đã từng sống 48
năm với ít nhiều thiên đường và rất nhiều địa ngục. Nào là L. Tolstoi luôn ám ảnh
về cái chết, muốn chết như một con thú hoang trốn chạy loài người. Nào là chuyện
Tolstoi bị Nga hoàng cấm các cuốn sách của ông, chuyện ông bị giáo hội Chính thống
Nga rút phép thông công vì ông dám viết công khai chống lại giáo lý, lại quảng
bá cho đạo Phật …
Nhưng
còn một nguyên nhân tuy có thể là nhỏ, như giọt nước làm tràn li mà các nhà
“Tolstoi học” chưa hề nhắc tới là chuyện những ám ảnh khủng khiếp của kiệt tác
“Anh em nhà Karamazov” của Dostoyevski đã góp phần đẩy cụ già Lép bỏ trốn vợ
con ra đi tìm cái chết ở một nơi vô định vào tuổi 82?
Suốt
29 năm, từ ngày Dostoyevski về nước Chúa (1881), cũng là năm kiệt tác “Anh em
nhà Karamazop” được in ra trọn vẹn lần đầu, L.Tolstoi đã mua cuốn sách này của
Dos. Tolstoi coi cuốn sách này là một cuốn sách vĩ đại, lật từng trang nặng như
giấy in làm bằng đá; đến nỗi ông phải đánh vật với nó, khóc cười, rùng rợn, căm
ghét, nguyền rủa rồi lại ca tụng nó hết lời. Hình như trong cuốn sách khác thường
này của Dos, Lép kinh hoàng nhận ra nó vừa là qủy, vừa là thánh, thậm chí là
hình ảnh của Đức Chúa Jesus bị đem ra đóng đinh một lần nữa trên nước Nga tràn
ngập quân dữ của ông. Suốt 29 năm trời, đại văn hào thế giới Lep này chưa đọc hết
cuốn sách được ông coi là dài và rộng hơn cả nước Nga của đại văn hào Dos, kẻ lớn
hơn ông bảy tuổi, chết trước ông 29 năm.
Cho
nên, trước lúc vĩnh biệt ngôi điền trang và gia đình đi tìm một nơi hoang dã để
chết, thay vì đọc Kinh Thánh, L. Tolstoi đã đọc “Anh em nhà Karamazov”; để rồi
ông – một người báng bổ giáo lý Thiên Chúa giáo nhưng vẫn xưng mình là tín hữu
Ki-tô giáo – thoát khỏi cái thế giới duy ác của các ngài Đại Pháp quan chuyên
khoác áo duy thiện để dọa đưa Chúa Jesus lên giàn hỏa của tòa dị giáo, nơi ông
ta đang ngồi canh giữ thế giới đã được nô lệ hóa của riêng mình, nếu Chúa không
biết điều mà “cút” khỏi thế giới đã được an bài cho các quan cai trị…
“Anh
em nhà Karamazov” đã thôi miên ngay cả L.Tostoi, khiến suốt 29 năm ông rất mê
nó mà vẫn chưa đọc hết kiệt tác này. Cuốn sách ấy, ghê gớm thay, cho đến hôm
nay vẫn còn thôi miên cả thế giới, một cuốn sách vĩ đại nhất, khó đọc nhất, ác
nhất, thiện nhất, ma mãnh và thánh thần nhất.
Đến
nỗi, đầu thế kỷ thứ XX, một nhà văn Nga là A. Remizov đã ca ngợi tác giả của nó
hết mức: “Dostoyevski đó là nước Nga. Không có Dostoyevski không có nước Nga”.
Chúng tôi xin thêm: Dostoyevski & L.Tolstoi chính là nước Nga. Đỉnh núi lớn
L.Tolstoi nếu đứng một mình, nước Nga sẽ đổ. May thay, bên cạnh đỉnh cao “Chiến
tranh & Hòa bình”, nước Nga đã được cân bằng bởi một đỉnh núi ngược khác, ấy
là vực sâu tinh thần thăm thẳm “Anh em nhà Karamazov”
Hình
như chính Viên đại pháp quan tôn giáo trong tác phẩm của Dos vừa nhảy ra truy bắt
Lép; hay là ông chợt nhìn thấy gương mặt của Viên đại pháp quan tôn giáo trong
gương mặt bà vợ gốc Đức của mình: Sophie Behrs, nên phải trốn nhà trong đêm tối?
Xin hãy đọc một phân đoạn ngắn nhưng là một công án lớn bậc nhất thế giới mà
Dos thông báo với nhân loại qua miệng nhân vật Ivan Karamazov kể cho em trai
Aliosha Karamazov, có đoạn là sự đối thoại của hai nhân vật này xưng với nhau bằng
“tôi” với “chú” như sau :
“Chuyện
tôi kể diễn ra ở thành Xevin Tây Ban Nha, vào thời pháp đình tôn giáo ghê rợn
nhất, khi mà để làm sáng danh Chúa Trời, hàng ngày những giàn lửa thiêu rực
cháy trong nước:
Quân
tà đạo không còn thoát được.
Giàn
lửa thiêu ngùn ngụt căm hờn…
…Vốn
lòng lành vô cùng, một lần nữa Chúa đi qua giữa dân chúng, hình dạng Chúa vẫn
như mười lăm thế kỷ trước khi Ngài sống giữa mọi người trong ba năm ròng. Ngài
giáng lâm đến “các phố phường rực lửa” của đô thành phía Nam ấy. Ở đó chỉ mới
hôm trước, trong “giàn lửa huy hoàng”, trước mặt đức vua, triều thần, các hiệp
sĩ, các giáo chủ và các mệnh phụ kiều diễm nhất trong triều, trước đông đảo dân
chúng thành Xevin, theo lệnh của giáo chủ Đại Pháp quan, người ta đã thiêu luôn
một lúc ngót trăm kẻ dị giáo. Chúa xuất hiện một cách lặng lẽ, không để ai nhận
thấy, nhưng kỳ lạ thay, mọi người đều nhận ra Chúa. Đấy có thể là một trong những
đoạn hay nhất của bản trường ca, nói về việc tại sao người ta nhận ra Chúa. Một
sức mạnh không thể cưỡng lại được khiến dân chúng ùa đến với Chúa, vây quanh
Chúa mỗi lúc một đông thêm, đi theo Chúa. Chúa im lặng đi qua giữa họ, miệng mỉm
cười hiền từ, thương cảm vô hạn….Dân chúng khóc và hôn mặt đất nơi Chúa bước
chân lên. Trẻ em tung hoa trước mặt Chúa, hát và reo hò: ‘Hoxana!” (1)… “Đấy là
Ngài, chính là Ngài, một người nhắc đi nhắc lại, – hẳn phải là Ngài, chỉ có thể
là Ngài”.
Chúa
dừng lại trên sân nhà thờ Xevin giữa lúc người ta khóc lóc khiêng vào đó một cỗ
quan tài trẻ em màu trắng mở nắp: nằm trong quan tài là một bé gái bảy tuổi,
con gái duy nhất của một người quyền quý ở tha phương. Xác đứa bé phủ đầy hoa.
“Ngài sẽ làm con bà sống lại” đám đông reo lên với bà mẹ đang khóc lóc. Một
linh mục của nhà thờ đang đi về phía cỗ quan tài cau mày nhìn, dáng vẻ băn
khoăn. Nhưng bà mẹ của đứa bé đã khóc gào lên. Bà sụp xuống chân Chúa: “Nếu
Ngài là Chúa thì xin hãy làm cho con tôi sống lại!” – bà ta giang hai tay cầu
Chúa, kêu lên. Đám đưa tang dừng lại, đặt cỗ quan tài dưới chân Chúa. Chúa nhìn
đầy vẻ thương xót, và một lần nữa Chúa khẽ thốt lên: “Ta-lia kumi!” – “bé em
hãy trở dậy” – Cô bé ngồi dậy trong quan tài, mỉm cười, mắt mở to ngạc nhiên
nhìn xung quanh. Hai tay em cầm bó hoa hồng mà em vẫn ôm ở trong quan tài. Dân
chúng nhốn nháo, la hò, nức nở, đúng lúc ấy giáo chủ Đại Pháp quan đột nhiên đi
qua quảng trường trước nhà thờ. Đấy là một ông già ngót chín mươi tuổi, thân
hình cao, lưng thẳng, mặt khô quắt, mắt hõm sâu nhưng vẫn sáng quắc. Ồ, ông
không mặc bộ đạo phục giáo chủ lộng lẫy mà hôm qua ông còn mặc khi ra trước dân
chúng trong cuộc hoả thiêu những kẻ thù của đạo La Mã, không, lúc ấy ông chỉ mặc
chiếc áo thụng cũ thô kệch của mình. Theo sau ông, cách một khoảng khá xa, là
những người giúp việc mặt mày cau có những nô lệ và đội “thánh binh”. Ông dừng
lại trước đám đông và quan sát từ xa. Ông nhìn thấy hết. Ông nhìn thấy cỗ quan
tài được đặt dưới chân Ngài, rồi con bé sống lại, và mặt ông sa sầm. Ông cau
đôi lông mày sâu róm trắng bạc, ánh mắt ông lóe lên hung tợn. Ông trỏ ngón tay
ra lệnh cho bọn vệ binh bắt Ngài. Uy quyền của ông rất lớn, dân chúng đã quen
thần phục, ngoan ngoãn và run sợ tuân lệnh ông, đám đông lập tức dãn ra trước bọn
vệ binh, và bọn này, trong bầu không khí im ắng như trong nhà mồ, túm lấy Ngài
giải đi. Tức khắc, nghìn người như một, đám đông nhất loạt rập đầu sát đất trước
vị Đại Pháp quan, ông ta lẳng lặng ban phước cho dân chúng và đi ngang qua chỗ
họ. Vệ binh giải phạm nhân vào một ngục thất chật hẹp, tối tăm, có vòm cuốn
trong toà nhà cổ của Pháp đình thánh tín và nhốt ở đó. Một ngày qua đi, rồi đêm
đến, một đêm nóng bức ngột ngạt của Xevin. Không khí nồng “hương nguyệt quế và
hương chanh”. Trong bóng tối sâu thăm thẳm, cửa sắt nhà ngục bỗng mở ra, và
đích thân lão Đại Pháp quan cầm cây đèn chậm rãi đi vào. Ông ta đến một mình, cửa
tức thời đóng lại sau lưng ông ta. Ông ta dừng lại một lúc lâu, chừng một vài
phút, nhìn chằm chằm vào mặt Ngài. Cuối cùng ông ta nhẹ nhàng đến gần, đặt cây
đèn xuống bàn, nói với Ngài: “Ông đấy ư? Ông ư?” – Nhưng không đợi trả lời, ông
ta nói thêm luôn, – Đừng trả lời, cứ im lặng. Với lại, ông có thể nói gì được
kia chứ? Tôi thừa biết ông sẽ nói gì. Ông không có quyền thêm một lời nào vào
những gì ông đã nói trước kia. Tại sao ông xuống đây làm phiền chúng tôi? Ông đến
là phiền cho chúng tôi, điều đó thì chính ông cũng biết. Nhưng ông có biết ngày
mai sẽ thế nào không? Tôi không biết ông là ai và không muốn biết có phải ông
thật không hay chỉ là cái vẻ bên ngoài giống như ông, nhưng ngày mai tôi sẽ kết
án ông và thiêu ông trên giàn lửa như một kẻ tà giáo độc ác nhất, và dân chúng
hôm nay hôn chân ông thì ngày mai tôi chỉ vẫy tay một cái là họ đổ xô đến hất
thêm than vào giàn lửa thiêu ông, ông có biết thế không? Ờ, có lẽ ông biết” –
ông ta trầm ngâm nói thêm, mắt không lúc nào rời khỏi người bị bắt giam…”
“…Chúng
tôi làm như thế có phải lẽ không, Chúa nói đi. Lẽ nào chúng tôi không yêu nhân
loại khi chúng tôi khiêm nhường nhận ra chỗ yếu kém của họ, trìu mến giảm nhẹ
gánh nặng cho họ và cho phép bản chất yếu đuối của họ phạm tội, miễn là được
chúng tôi cho phép? Vậy bây giờ Chúa đến gây phiền toái cho chúng tôi làm gì?
Sao Chúa lẳng lặng nhìn tôi một cách thấm thía bằng cặp mắt hiền từ như vậy? Cứ
nổi giận đi, tôi không mong muốn tình yêu của Chúa, vì chính tôi không yêu
Chúa. Cần gì tôi phải giấu giếm Chúa? Hay tôi không biết tôi đang nói với ai?
Những gì tôi muốn nói với Chúa, Chúa biết hết rồi, tôi đọc thấy trong mắt Chúa.
Tôi phải giấu Chúa điều bí nhiệm của chúng tôi chăng? Có lẽ Chúa muốn nghe điều
đó từ miệng tôi nói ra chăng, vậy thì hãy nghe đây: chúng tôi không theo Chúa,
mà theo hắn (tức qủy), đó là điều bí nhiệm của chúng tôi! Đã từ lâu chúng tôi
không theo Chúa, mà theo hắn, đã tám thế kỷ nay.
Đúng
tám thế kỷ trước, chúng tôi đã nhận lấy của hắn cái mà Chúa đã phẫn nộ gạt bỏ,
món quà cuối cùng mà hắn đã dâng Chúa khi trỏ cho Chúa tất cả các vương quốc trần
gian: chúng tôi đã nhận của hắn La Mã và thanh gươm của Xezar …Tôi nắm giữ điều
bí mật và vì hạnh phúc của họ, chúng tôi sẽ cám dỗ họ bằng phần thưởng vĩnh cửu
trên trời. Chỉ vì nếu có cái gì ở thế giới bên kia thì tất nhiên không phải là
dành cho những người như họ…
…Nên
biết rằng tôi không sợ Chúa đâu. Nên biết rằng tôi đã từng ở trong sa mạc, tôi
đã từng sống bằng châu chấu và rễ cây, tôi đã từng cảm tạ cái tự do mà Chúa đã
xuống ơn cho loài người: tôi sẵn sàng xung vào số người được Chúa lựa chọn, những
người đầy uy quyền và mạnh mẽ, vì nóng lòng muốn “bổ sung cho đủ số”. Nhưng tôi
đã tỉnh ngộ và không muốn phục vụ một công việc điên rồ. Tôi đã quay trở lại và
nhập với những người đã sửa chữa sự nghiệp của Chúa. Tôi lìa bỏ những người
kiêu hãnh và trở lại với những người khiêm nhường vì hạnh phúc, của những người
khiêm nhường ấy. Điều tôi nói với Chúa bây giờ sẽ thành sự thật, vương quốc của
chúng tôi sẽ được dựng nên. Tôi nhắc lại, ngày mai Chúa sẽ thấy chúng tôi chỉ vẫy
tay một cái là đàn cừu ngoan ngoãn ấy sẽ đâm bổ đến hất thêm than hồng vào đống
lửa thiêu Chúa, tôi sẽ thiêu Chúa vì Chúa đã đến gây phiền rầy cho chúng tôi. Bởi
vì nếu có người nào đáng lên giàn hoả thiêu hơn ai hết thì đó là Chúa. Ngày mai
tôi sẽ thiêu Chúa…
…
Viên
pháp quan của anh không tin Chúa Trời, tất cả bí mật của ông ta chỉ có thế
thôi!
Cho dù là thế đi nữa! Rốt cuộc
chú đã đoán ra…
…
Tôi
muốn kết thúc nó như sau: viên pháp quan tôn giáo im tiếng một lát, chờ xem kẻ
bị giam trả lời ra sao. Sự im lặng của Chúa thật nặng nề đối với ông ta. Ông ta
thấy người này vẫn lẳng lặng nghe ông ta với vẻ hết sức thấm thía, và xem ra
không muốn bác bỏ gì hết. Ông già muốn Chúa nói với ông ta điều gì, dù là cay đắng,
đáng sợ. Nhưng Chúa bỗng lẳng lặng đến gần ông già và dịu dàng hôn lên cặp môi
tái nhợt của ông lão chín mươi. Đấy là tất cả câu trả lời. Ông già rùng mình.
Khóe môi ông rung động. Ông ta mở cửa, nói với Chúa: “Chúa đi đi và đừng đến nữa…
đừng bao giờ đến nữa… đừng bao giờ, đừng bao giờ”. Ông ta thả cho Chúa đi vào
“những phố phường tăm tối của đô thành”. Người bị giam ra đi…”
(Lược
trích chương 5 “Anh em nhà Karamazov” do Phạm Mạnh Hùng dịch)
Thiên
Chúa giáng sinh
Hơn
120 năm từ khi “Anh em nhà Karamazov” ra đời, có hàng trăm học giả viết hàng
trăm bài luận văn bình phẩm đoạn “Viên đại pháp quan tôn giáo” về ý nghĩa thần
học, triết học, văn học, sử học, chính trị học, luật học, mỹ học…, tranh luận
ác liệt về các ý nghĩa tương phản trong hình tượng văn học bất hủ và vĩ đại
này. Đến nỗi, S. Freud đã gọi đoạn trường ca “ Viên đại pháp quan tôn giáo”
trên là áng văn hay nhất thế giới từ xưa đến nay. Có lẽ, chính hứng khởi từ trường
ca này, A. Einstein đã ca tụng Dostoyevski hết lời, rằng: “Dos đã cho tôi nhiều
hơn bất cứ nhà tư tưởng nào của nhân loại”. Có lẽ, chính vì hứng khởi từ trường
ca này, F. Nietzsche đã viết như sau trong đoạn “Người điên” trích trong kiệt
tác văn học-triết học của ông: “ Zarathustra đã nói như thế” rằng:
“Chúa
đã chết. Chúa vẫn chết. Và chúng ta đã giết Ngài. Làm thế nào để tự an ủi chính
chúng ta, những kẻ sát nhân của tất cả những kẻ sát nhân? Kẻ linh thiêng và
hùng cường nhất mà thế giới hãy còn công nhận đã chảy máu đến chết dưới những
lưỡi dao của chúng ta: ai sẽ lau đi vết máu này đây? Có thứ nước nào để ta tẩy
rửa chính mình không? Chúng ta còn có thể bày ra lễ hội sám hối nào, những trò
chơi linh thánh nào nữa đây? Liệu sự vĩ đại của hành động này có quá vĩ đại đối
với chúng ta chăng? Liệu chúng ta có nên không trở thành chúa chỉ để tỏ ra xứng
đáng với việc đó?”
Nietzsche
từng coi kiệt tác “Anh em nhà Karamazov” là cuốn sách gối đầu giường, là kinh
thánh mới của ông, nên ông đã thấm nhuần tư tưởng Dos trong lời nói nổi tiếng
trên của mình, khiến nhiều người hiểu nhầm rằng ông nguyền rủa Thượng đế.
Không, cả Dos và Nietzsche đều tôn vinh Thượng Đế bằng cách làm ra vẻ báng bổ
Ngài, theo kiểu Huệ Năng tôn vinh Đức Phật.
Trong
lời tựa cho tác phẩm “Anh em nhà Karamazov”, dịch giả, nhà văn Phạm Mạnh Hùng,
có đoạn viết: “Trong bản trường ca “ Viên đại pháp quan”, Dostoyevski lên án
gay gắt đạo Thiên Chúa mà ông căm ghét và đả kích quan niệm chủ nghĩa xã hội trại
lính (Dostoyevski coi quan niệm này là chung cho mọi học thuyết về xã hội chủ
nghĩa)”
Người
ta cần phải học phương pháp bóc vỏ hành trong khi đọc sách Dos. Cái vỏ bên
ngoài hình như đoạn văn trên Dos lên án giáo hội Thiên Chúa giáo lợi dụng Chúa
Jesus để mê hoặc giáo dân, để làm chiêu bài nô lệ hóa con chiên? Nhưng càng đọc,
càng tiếp nhận Dos ở nhiều chiều kích khác nhau, mới thấy “nói vậy không phải
là vậy”, rằng thực ra đây là đoạn Dos ca ngợi Chúa Jesus nhất.
Viên
đại pháp quan tôn giáo ngồi ra lệnh thiêu sống hàng nghìn con người ngoại đạo
hay báng đạo, vẫn nhân danh Chúa, nhân danh điều răn cấm giết người của Chúa để
giết người không gớm tay, chính là ông ta (quan giáo hội) đang gián tiếp muốn
giết Chúa, hỏa thiêu Chúa một lần nữa. Ki-tô chính là Cái Đẹp, là Chân Thiện Mỹ,
là mục đích cao cả của Thiên Chúa Giáo, là Chân Lý bỗng biến thành phương tiện
cai trị, thàng công cụ hóa tước đoạt tự do các tín hữu. Viên đại pháp quan tôn
giáo kia chỉ là một biểu tượng cho mọi kẻ thống trị trong các thời đại của loài
người.
Bọn
thống trị ấy hầu như đều nhân danh một mục đích cao cả nào đó, ví như mục đích
giải phóng, mục đích mang lại tự do, hạnh phúc, mang lại thế giới đại đồng cho
con người để lừa đảo con người, để làm bình phong, làm phương cách nô dịch hóa
con người, bầy đàn hóa con người. Chúng, bọn thống trị mang tinh thần Viên đại
pháp quan kia nhân danh Chúa để giết Chúa, nhân danh Cái Đẹp để xóa bỏ chân thiện
mỹ, nhân danh tự do để cầm tù con người, nhân danh Chân lý để diệt Chân lý là
thông điệp Dostoyevski cảnh báo dân tộc Nga và thế giới không chỉ trong “Anh em
nhà Karamazov” mà trong hầu hết trong các tác phẩm khác của ông.
Trong
đoạn văn trên còn câu chuyện Viên đại pháp quan nói với Chúa rằng, Chúa đã sai
lầm khi không đổi tự do tuyệt đối của mình lấy phép thuật của qủy Sa-tăng khi
quỷ muốn đổi tự do của Chúa lấy bí mật phép lạ biến đá thành bánh mì, vì dân
chúng chỉ cần bánh mì, không cần tự do. Ấy là việc Kinh Thánh chép khi Jesus
vào hoang mạc, ăn chay 40 ngày đêm, qủy hiện ra thử thách Ngài ba điều: nếu là
Chúa thật sao ông không biến đá thành bánh mỳ ăn cho đỡ đói? Nếu là Chúa thật
sao ông không nhảy từ đền thờ xuống cho các thiên thần đỡ lấy? Nếu ông quỳ lạy
ta, ta sẽ ban cả thế gian này cho ông cai trị? Viên đại pháp quan chê chúa dại
dột, không hành động theo lời qủy xúi. Rằng vì cái lợi, vì bánh mì, vì quyền lực,
con người khác Chúa sẵn sàng đổi tự do tuyệt đối để lấy các thứ lợi lộc do qủy
đề xuất kia. Rằng Viên đại pháp quan thích theo qủy sướng hơn theo Chúa để có
quyền lực trên thế gian, hơn là sự bất tử trên nước trời. Mục đích tối thượng của
Viên đại pháp quan và kẻ thống trị các xã hội trần gian cần là bánh mỳ, là quyền
lực chứ không phải chân lý. Chân lý, cái đẹp chỉ là bánh vẽ bọn thống trị đưa
ra để dụ dỗ con người; rằng ta hứa cho nhân dân tự do, thì ngược lại, nhất định
các người sẽ nhận được nhà tù; rằng ta hứa cho các người thiên đường đại đồng
trên trái đất, nhất định nhân dân chỉ có thể nhận được từ tay kẻ thống trị xảo
ngôn địa ngục mà thôi…
Không
chỉ dịch giả Phạm Mạnh Hùng nhận thấy Dos căm ghét đạo Thiên Chúa giáo mà rất
nhiều người đọc Dos theo kiểu mặt phẳng cũng có quan điểm trên; trong khi từng
trang sách của Dos chỉ mượn mặt phẳng giấy để trưng ra không gian muôn chiều
các ý nghĩa sâu sắc tột cùng của một triết gia dùng xúc cảm trái tim gửi thông
điệp tới nhân loại: “Cái đẹp (theo ý nghĩa rốt ráo là Chúa Jesus) sẽ cứu vớt thế
giới”.
Hãy
xem, Dos viết gì về tín ngưỡng Ki-tô giáo của mình: “Tôi tin rằng không có gì đẹp
hơn, sâu sắc hơn, đáng mến hơn, thông minh hơn, dũng cảm hơn và toàn bích hơn Đức
Chúa Ki-tô… Giả sử có ai chứng minh được cho tôi rằng Ki-tô ở ngoài chân lý và
quả thực chân lý ở ngoài Ki-tô, thì tôi vẫn muốn ở lại với Ki-tô, chứ không với
chân lý”. Dos còn tuyên bố nhiều lần xác tín niềm tin tuyệt đối vào Thiên Chúa
của ông. Những năm tháng bị tù, bị biệt giam trong hầm tù tử hình, bị đi đày, bị
làm lính thú tại Xibia, Dos luôn mang theo vật bất li thân là cuốn Kinh Thánh
Tân Ước. Trước ngày chết ba tháng, Dos còn viết những dòng này trong nhật ký:
“Bọn vô lại chế diễu tôi tin một cách cổ hủ và vô học vào Thượng Đế…”. Lúc lâm
chung, Dos nhờ người vợ tuyệt vời của ông là Anna Grigorievna Snitkina đọc cho
ông đoạn Kinh Thánh ngẫu hứng nào bà mở ra. Đoạn, Dos trút hơi thở cuối cùng
trong lời Kinh Thánh.
Niềm
tin vào Chúa Ki-tô của Dos và các nhân vật của ông là một hành trình thương
khó, khổ ải vô bờ, tự mình đóng đanh tâm hồn mình lên cây thánh giá của hoài
nghi, của suy tư triết học, của sự cật vấn, truy nguyên rất khó chịu của bộ óc
còn nguyên vẹn sự tò mò con trẻ trước các tín điều về Chúa Ba Ngôi, về việc hiến
tế thân mình cho Cái Đẹp tuyệt đối, tha thứ tuyệt đối, hi sinh tuyệt đối của
Jesus lấy máu mình làm chứng sự vĩnh hằng…
Trước
Ki-tô, cũng như loài người, Dos và các nhân vật của ông hầu như đều được sinh
ra và lớn lên trong tội lỗi, trong vô minh, trong dục vọng thấp hèn, trong sự
giãy giụa muốn thoát khỏi Thượng Đế để tha hồ làm ác nơi thế giới này đang bị
quỷ ám.
Trước
khi giác ngộ về CÁI ĐẸP của Chúa sẽ cứu vãn thế giới, Dostoyevski từng đã có thời
trai trẻ sống thác loạn trong cờ bạc, rượu chè, trai giái, từng hoài nghi về
Thiên Chúa, từng khát vọng làm cách mạng thay đổi thế giới bằng bạo lực. Sau
tác phẩm đầu tay thành công: “Những kẻ bần hàn” được Belinski tiên đoán Dos sẽ
là nhà văn Nga vĩ đại nhất. Nhưng rồi Dos rời bỏ nhóm Belinski vì bất đồng nghệ
thuật. Dos tham gia nhóm Petrashevsky theo trường phái xã hội chủ nghĩa không
tưởng của nhà triết học Pháp Fourier (1772-1837), dùng bạo lực để lật đổ chế độ
Nga hoàng.
Nhóm
cách mạng này của Dos chủ trương, sau khi lật đổ chế độ quân chủ, sẽ xây dựng một
xã hội chủ nghĩa không còn sở hữu cá nhân, chỉ có sở hữu nhà nước, nhân dân sẽ ở
chung, ăn chung, làm chung, tiến đến xã hội làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu,
đưa con người trở lại thời kỳ cộng sản nguyên thủy khi chưa xuất hiện văn minh
tư hữu. Nhóm này theo học thuyết của Fourier (cùng với Saint Simon, Robert
Owen) chủ trương thành lập các công xã cho sản xuất nông nghiệp & công nghiệp
(phalansteries), xóa bỏ văn minh tư hữu, xây dựng văn minh công hữu, xóa bỏ sở
hữu cá nhân; rằng mọi tai họa của xã hội đều do chế độ tư hữu gây ra, chỉ cần
xóa bỏ nó là có một thế giới tự do, bác ái, công bằng, đại đồng, thiên đường
trên mặt đất sẽ được thiết lập trên toàn thế giới trong vòng ba mươi năm đến
năm mươi năm theo tính toán của Fuorier, Leroux, Cabet…Sau này, K. Marx,
F.Engels coi Fuorier và các đồng chí của ông là thủy tổ của chủ nghĩa cộng sản,
đặt cơ sở lý luận cho học thuyết của Marx & Engels.
Năm
1847, Dos tham gia tổ chức bí mật xã hội chủ nghĩa này, chủ trương dùng vũ lực
lật đổ Nga hoàng, sau đó mới xây dựng chế độ công xã toàn Nga và toàn thế giới.
Nhưng năm 1849, nhóm cách mạng Petrashevsky chưa kịp manh động thì bị bắt. Mười
sáu người trong nhóm bị kết án tử hình, bị giam trong hầm tối của pháo đài
Petropavlovskaya suốt 09 tháng. Ngày 16-11-1849 Dostoyevski và 15 người trong
nhóm bị tử hình trên trường bắn của pháo đài. Trước khi 16 nhà cách mạng bị bắn,
linh mục Chính thống giáo đến đọc kinh cầu hồn cho họ, cho phép họ được làm dấu
thánh và đọc kinh cầu Chúa lần cuối cùng.
Khi
những viên đạn súng trường Nga nổ vang trường bắn, Dos kêu tên Chúa lần cuối
cùng, theo phản xạ, ông gục xuống nhận lãnh cái chết vì tội dùng vũ lực toan lật
đổ chính quyền. Nhưng phép lạ đã xảy ra, sau loạt đạn giết chết các tử tù, kỳ lạ
thay, ông thấy mình không chết, không đau đớn gì cả và ông nghi rằng mình đã chết
hẳn về thân xác, chỉ còn linh hồn mình phục sinh giúp mình nhận thức về sự sống
vĩnh hằng của linh hồn đang đến nước Chúa. Nhưng không, Dos nhận ra không phải
ông đang tồn tại trong cõi linh hồn, mà thân xác ông chưa chết, không chết. Hay
là ông đã phục sinh sau khi chết để đến tòa Phán xét chung. Cũng chính lúc ấy,
tiếng loa của trường bắn ra lệnh của Nga hoàng ân xá tội chết cho 16 tử tù, giảm
án xuống thành tù khổ sai 10 năm. Khi được cởi trói và tháo bỏ băng bịt mặt,
Dos mới biết Nga hoàng chỉ thử thách 16 nhà cách mạng mà thôi, bằng cách tổ chức
một cuộc tử hình giả. Chỉ sau khi gần như được sống lại trong sự ân xá nhân đạo
của Nga hoàng, Dos đã nhận ra bạo lực cách mạng không thể nào giải quyết được
những mâu thuẫn trong thế giới này. Chỉ có bằng tình thương yêu của Thiên Chúa
mới cải tạo được thế giới và con người mà thôi.
Suốt
những năm tháng bị giam cầm trong nhà hầm chờ án tử hình, bị đày tại Xibia
trong nhà tù Omsk suốt bốn năm trời, bị trưng dụng làm lính thú ở
Kazakhstan…Dos luôn mang cuốn Kinh Thánh bên mình. Ra tù, thoát đời lính thú,
năm 1860 Dos về lại kinh đô Sankt Peterburg, làm người tự do, không hề bị quản
thúc hay theo dõi, được hoàn toàn tự do sáng tác, được tự do sang du lịch châu
Âu, được cùng với người anh trai thành lập tờ báo tư để thông báo về sự nhận thức
lại của Dos, từ bỏ bạo lực cách mạng manh động, từ bỏ chủ thuyết xã hội chủ
nghĩa hoang tưởng rất ấu trĩ và phản khoa học của Fuorier, lấy chủ nghĩa nhân văn
Thiên Chúa giáo Chính thống để mang lại tự do, bác ái, công bằng cho tất cả mọi
người làm thiên hướng cho ngòi bút.
Năm
1864, Dos công bố tiểu thuyết “Bút ký từ nhà hầm” nhằm phê phán quyết liệt trào
lưu hư vô chủ nghĩa và trào lưu xã hội chủ nghĩa đang thịnh hành ở Nga và châu
Âu. Dos chế diễu xã hội công xã của Fuorier bằng cách đưa ra ba cấu túc xã hội
theo kiểu “ tổ kiến”, theo kiểu “chuồng gà” , theo kiểu “lâu đài pha lê”…Một xã
hội bị tước đoạt sở hữu cá nhân cũng là một xã hội tước đoạt tự do của con người.
Chúa Ki-tô chịu xuống thế và tử nạn trên cây thánh giá nhằm giải phóng con người
khỏi chế độ nô lệ, mang lại tự do, hạnh phúc cho con người. Mô hình xã hội công
xã “tổ kiến”, “chuồng gà”, “nhà pha lê” là mô hình cầm tù hóa, nhà hầm hóa con
người, tước đoạt tự do và mọi cái riêng tư của con người, đưa con người trở
thành chế độ bầy đàn của loài thú là tội ác không thể tha thứ.
“Bút
ký từ nhà hầm” là tiểu thuyết chính luận của Dostoyevski nhằm tranh luận với
nhà văn, nhà cách mạng dân túy, cách mạng xã hội chủ nghĩa Chernyshevski
(1828-1889). Chernyshevski kêu gọi nông dân Nga dùng rìu để chặt đổ chế độ Nga
hoàng rồi toàn dân tiến lên xã hội công xã nhân dân: ăn chung, ở chung, làm
chung, hưởng hạnh phúc chung. Tiểu thuyết “Làm gì?” của Chernyshevski gửi từ
trong tù ra in và phát hành rộng rãi, như một quả bom cách mạng khuynh tả kích
động dân Nga nổi dậy “đấu tranh giai cấp”, mặc dù năm 1861, chế độ nông nô ở
Nga đã bị hủy bỏ (mới hay chế độ tự do báo chí, tự do xuất bản, tự do ngôn luận
của chế độ Nga hoàng quá tuyệt vời). Karl Marx từng hết lời ca ngợi
Chernyshevski: “Ông là một học giả Nga vĩ đại, một nhà phê bình bậc thầy đã triệt
để phê phán sự phá sản của kinh tế học tư sản”. Tiểu thuyết “Làm gì” của
Chernyshevski xây dựng hàng loạt nhân vật và hình ảnh về xã hội tương lai của
Nga, một xã hội xã hội chủ nghĩa tuyệt vời hoàn hảo, không còn giai cấp, mọi
người tự nhiên trở nên thánh thiện vì không còn hình thức tư hữu, cả xã hội như
lâu đài pha lê trong suốt, mọi người đều nhìn nhìn thấy nhau cười nói múa hát
vui tươi phấn khởi như hoa mùa xuân. V. Lenin đã nhiệt liệt hoan nghênh cuốn
“Làm gì”, gọi Chernyshevski là người thầy của cách mạng Nga. Đến nỗi Lenin đã
mượn tiêu đề của Chernyshevski viết một luận cương cách mạng vô sản nổi tiếng
“Làm gì?”
“Bút
ký từ nhà hầm” của Dostoyevski viết nhằm mục đích phản bác, chế diễu quan điểm
xã hội chủ nghĩa ảo tưởng và phản nhân tính của Chernyshevski, có ý ví “lâu đài
pha lê- xã hội chủ nghĩa” của Chernyshevski là ngôi nhà hầm, tức một nhà tù thực
sự. Dos gọi mô hình xã hội chủ nghĩa công xã kia là “còn đáng ghét, khủng khiếp
hơn nhà tù khổ sai”. Qua tiểu thuyết này, chúng ta thấy thiên tài của Dos đã
tiên tri rất chính xác, đã báo trước về cái nhà tù khổ sai có tên xã hội lâu
đài pha lê, xã hội chủ nghĩa trại lính, xã hội chủ nghĩa bầy đàn man rợ đã tước
đoạt tự do của con người sẽ xảy ra sau này ở nước Nga suốt 74 năm sau ngày Dos
chết (1917-1991)
Hầu
hết các nhân vật trong nhiều cuốn tiểu thuyết của Dostoyevski theo “ý thức hệ
ác”, theo thuyết duy ác đều là những nhà trí thức, những con người muốn nhảy ra
cứu đời, cứu thế, trang bị cho mình một hệ tư tưởng thiên tả, thiên ác, coi cái
ác là phương cách duy nhất cải tạo thế giới, đưa con người đến thế giới đại đồng.
Thậm chí, những nhân vật này đôi lúc cũng lên “cơn động kinh yêu thương con người”,
dùng thuyết siêu nhân để biện hộ cho mình: rằng mục đích tốt đẹp cho phép ta
dùng bất kể phương pháp, dù giết hàng trăm triệu người để xã hội tiến tới đại đồng
thì vẫn cứ là tốt đẹp, là cao cả. Quan niệm nguy hiểm nhất của các phả hệ ác,
các hệ tư tưởng của các nhân vật theo thuyết siêu nhân, dùng “Cái ác sẽ cứu vãn
thế giới” nơi các tiểu thuyết của Dostoyevski là chúng núp dưới bóng đen của
thuyết vô thần; rằng khi không có Thượng đế, khi Thượng đế đã cút khỏi thế giới
thì ta muốn làm gì thì làm, muốn giết ai thì giết, chẳng lo bị trừng phạt. Rằng,
không có thượng đế, các đồng chí vô thần chúng ta hoàn toàn tự do, tuyệt đối tự
do làm ác, nhưng phát ngôn thì mới thánh thiện làm sao. Các nhân vật duy ác của
Dos phải nói là đông như quân Nguyên, chúng vứt bỏ ám ảnh thượng đế để tìm tự
do tuyệt đối mà thực thi học thuyết duy ác vô luân của chúng.
Những
nhân vật bị Dostoyevski lôi ra từ “dưới nhà hầm” tội ác, trưng ra cho thế giới
thấy nhân diện của chúng muốn dùng “ cái ác cứu thế giới” kinh tởm xiết bao, đốn
mạt và vô luân xiết bao. Những nhà ác học này muốn dùng phương pháp địa ngục để
xây dựng một thiên đường đường dưới thế. Đấy mới chính là thông điệp sâu sắc nhất,
nhân văn nhất, Ki-tô nhất của Dostoyevski. Thiên tài tiểu thuyết này đã thông
báo trước hàng ba, bốn chục năm với thế giới về đại họa của nhân loại mà thực tế
lịch sử bi thảm của thế kỷ XX đã chứng minh những lời tiên tri, những hồi
chuông báo động của Dos là hoàn toàn chính xác. Rằng các qủy vương của “lâu đài
pha lê” đã đến để địa ngục hóa thế giới bằng thứ thiên đường phi cá nhân, phi sở
hữu nồng nặc mùi thú dữ.
“Lũ
người qủy ám” của Dostoyevski (tiêu đề này lấy từ Kinh thánh) là một tiểu thuyết
tôn vinh cái đẹp, tôn vinh tự do, tôn vinh công bằng bác ái, phản bác lại học
thuyết duy ác của những kẻ siêu nhân cho mình có quyền giải phóng con người bằng
cách giết người, xóa bỏ các tầng lớp người khác không cùng với con người trong
quan niệm của học thuyết duy ác. Dostoyevski, một tín đồ trung thành theo chân
Chúa, dùng học thuyết Duy -Thiện để đáp lại học thuyết duy ác của các tín đồ
Fuorier, Chernyshevski… Các nhân vật siêu nhân, những nhà cách mạng hoành tráng
trong “Lũ người qủy ám” như Piotr Verkhovenski và Sihigaliov từng tuyên bố :
“Xuất phát từ tự do vô giới hạn, chúng tôi chủ trương đi đến một nền độc tài vô
giới hạn”. Nhân vật trong “ Lũ người qủy ám” diễn thuyết về cái đẹp đồng nhất với
cái cao cả, đồng nhất với chân lý Ki-tô trước một đám người hầu như đã bị qủy
ám, thờ ơ, vô cảm đang lừ lừ trôi theo dòng cuồng lưu ngầm của cái ác, như sau:
“Không có người Anh nhân loại vẫn sống được, không có người Đức cũng thế, không
có người Nga sống được quá đi chứ, không có khoa học cũng được, không có bánh mỳ
cũng được, chỉ không có CÁI ĐẸP là không sống được, bởi vì sẽ không còn gì trên
đời để làm nữa. Toàn bộ bí mật là ở đây, toàn bộ lịch sử ở đây”…” Toàn bộ quy
luật của sự tồn tại nhân loại chỉ là để sao cho con người luôn luôn có một cái
gì lớn lao vô hạn để tôn thờ. Nếu bị tước đoạt cái lớn lao vô hạn này, con người
sẽ không còn muốn sống và sẽ chết trong tuyệt vọng”…
Thông
qua bề mặt của đề tài tội ác, qua cái thế giới bị qủy thôi miên làm xã hội con
người đánh mất nhân tính, đánh mất tình thương yêu, Dostoyevski muốn phục sinh
lại tự do cho con người, với một thông điệp luôn luôn mới, luôn luôn cần thiết
cho mọi thời đại: tự do quý hơn bánh mỳ, tự do quý hơn hạnh phúc, tự do đồng nhất
với nhân tính. Tiểu thuyết “Chàng ngốc” của Dostoyevski viết về con người trí
thức theo chủ thuyết duy thiện Mưskhin vốn được Chúa tạo nên từ bùn đất của cái
đẹp, như Sa mạc trong Kinh Thánh xứ Canaan sinh ra những chùm nho ngon ngọt đến
nỗi hai người khiêng nặng. Mưskhin hiện thân của cái đẹp, của sự ngây thơ trong
trắng. Mưskhin cả tin, thương người hơn bản thân mình, muốn thế giới hoàn mỹ bằng
tình yêu mến. Anh dù học hành nhiều, tri thức hơn người nhưng anh ngốc, anh khờ
trước một thế giới dối trá, lừa đảo. Anh đi một mình và rủ người tình Natasia
Philippovna theo con đường của Chúa đến Golgotha làm cuộc cách mạng dễ thương của
cái đẹp. Nhưng khát vọng đẹp, khát vọng cao cả, khát vọng chân lý của đôi trai
tài giái sắc này bị cái ác trần thế vùi dập. “Chàng ngốc” chính là thông điệp của
Dostoyevski về việc cái đẹp đã, đang và sẽ còn bị cái ác đánh bại, cái đẹp đã bị
đóng đinh trên câu rút như Ki-tô xưa. Làm sao, làm gì để phục sinh cái đẹp, như
Chúa đã phục sinh ?
Nhân
vật Raskolnikov nơi kiệt tác “Tội ác và trừng phạt” của Dostoyevski dường như
dùng để nhà văn trả lời thao thức ấy. Dos đưa ra một lý giải thiên khải: khi
nào kẻ ác còn khả năng sám hối, Cái Đẹp nhất định sẽ phục sinh. Raskolnikov là
một nhân vật trí thức, đọc rất nhiều sách, muốn nhảy ra lập lại trật tự cho thế
giới lộn tùng phèo này bằng học thuyết siêu nhân. Anh ta đi đến một kết luận
mang đầy vẻ triết học: muốn cứu thế giới phải giết người. Anh ta cũng đưa ra một
triết thuyết khác làm cơ sở cho thuyết duy ác sẽ cứu thế giới của mình là cần
phải xua đuổi kẻ rách việc, kẻ rình mò tâm hồn anh ta suốt ngày đêm, kẻ canh giữ
thế giới như cú vọ canh tổ ra khỏi tâm hồn anh ta và tâm hồn nhân loại là Chúa
Jesus. Bởi anh ta biết mang Jesus trong mình, có Jesus bên cạnh, anh ta không
được tự do tuyệt đối, không được tự do giết hết kẻ nghèo hèn trên đời để có một
nhân loại khác hung ác hơn vì cái ác chính là cái mạnh. Raskolnikov đã giết người
một cách có ý thức, giết người một cách triết học, giết người có định hướng xã
hội chủ nghĩa. Bằng hệ tư tưởng ác, Raskolnikov đã trở thành một nhà ác học nổi
tiếng nhất trong toàn bộ các nhân vật ác của văn học thế giới, một cái ác có chủ
nghĩa, chủ thuyết, một cái ác mà nếu đem qủy Satăng so với anh ta, qủy vương
kia mới chỉ là hội viên hội từ thiện mà thôi.
Nhưng
Dostoyevski là một nhà văn nhân đạo chủ nghĩa lớn nhất thế giới đã không để tên
Cain mới này xuống địa ngục của cái ác, khi hắn đã đi hết chặng đường của chủ
nghĩa ác và phải vào tù. Chúa Trời, hay chính là tinh thần nhân đạo cao cả của
Dostoyevski đã sai một nhân vật nữ thánh thiện xuống tận đáy của vũng lầy tội
ác mà gieo vào linh hồn rắn độc Raskolnikov một tia sáng của hi vọng phục sinh:
ấy là sự tự sám hối. Nhân vật nữ thánh thiện ấy có tên là Sonia Manmeladova đã
đến, bằng tình yêu cải tử hoàn sinh cho tâm hồn Raskolnikov, khiến hắn còn cơ hội
làm người và tự sám hối ăn năn suốt cả cuộc đời mình. Chính Kaskolnikov đã bị
cái ác dày vò cả đời, đấy chính là đòn trừng phạt ghê gớm hơn lửa địa ngục mà hắn
phải nhận lấy để rửa hết tội lỗi trần gian.
Thông
điệp vĩ đại của Dostoyevski nằm ở đây: hỡi cái ác, hởi kẻ ác, hỡi chủ nghĩa ác,
hỡi chế độ ác, hỡi xã hội ác, các người sẽ vẫn còn có cơ hội hoàn lương nếu các
người còn biết sám hối, biết ăn năn tội lỗi mà quay đầu trở lại với chân thiện
mỹ. Đấy phải chăng là tinh thần nhân đạo cao cả nhất của Chúa Ki-tô thổi vào
ngòi bút thiên sứ Dostoyevski?
Sau
thành công vang dội thế giới của kiệt tác “Tội ác và trừng phạt”, Dostoyevski
đã được Chúa ban cho một nàng thánh nữ khác, không phải là thánh nữ Sonia hư cấu
đến cứu linh hồn Raskolnikov, mà là một thánh nữ trần gian rất thật tên là Anna
Grigorievna Snitkina mới vừa 20 tuổi. Trong cơn bĩ cực nhất của cuộc đời,
Dostoyevski vào những năm 1865, 1866, 1867 hầu như đã bị con quái vật cờ bạc nuốt
sống. Cùng với đam mê cờ bạc đến gần như mất trí, là đam mê trác táng rượu chè,
trai giái sa đọa, làm Dos khánh kiệt đến nỗi có thể chết đói.
Nhưng
Chúa đã phái nữ thiên thần Anna Skitkina đến cứu ông trong một cuộc kiếm tìm
người thư ký đánh máy. Sau này, Anna thành vợ hiền của Dostoyevski, vừa làm vợ
vừa làm người giúp việc, người quản lý tác phẩm và tiền bạc, người sinh cho ông
mấy đứa con dễ thương, người đóng vai trò bảo mẫu cho chú bé con của Chúa Trời
là Dostoyevski với bộ râu dài của các thầy tu Chính thống giáo, lúc nào cũng
đăm chiêu trong bộ áo choàng thùng thình như đang cùng ba môn đệ chờ Chúa Jesus
cầu nguyện toát mồ hôi máu vì sợ hãi quân dữ sẽ tới bắt bằng nụ hôn Juda trong
vườn Gietsimani xưa.
Trước
người vợ cuối cùng Anna – một người vợ vĩ đại – Dos đã từng kết hôn với với người
đàn bà đã từng có một đời chồng và có con riêng là Maria Dmitrieva Isaeva do
ông quen từ nơi đi đầy tại vùng tây Xiberi. Trong đêm tân hôn với người đàn bà
tuy đẹp mà hơi bị rỗ hoa này, trong phút động phòng hoa chúc, Dostoyevski đã
xúc động đến nỗi lên cơn động kinh, miệng xùi bọt mép như bong bóng xà phòng,
giãy đành đạch như con trạch trong rổ, khiến vị hôn thê kinh hãi khóc như mưa
gió than rằng: Chúa ơi, sao Ngài lại chơi xỏ con đến thế, Chúa lại ban cho con
một con cua râu dài này làm chồng, khiến nó xùi bọt mép ra như dân Do Thái xưa
ăn phải bả của Pharaông. Lạy Chúa tôi, sau một tuần lấy nhầm phải con cua xùi bọt
mép vì động kinh làm chồng, con mới biết mình may mắn lấy được một chàng trai
còn tân, một chàng trai chưa từng biết mùi đàn bà…Maria dù sao cũng phải tạ ơn
Chúa đã ban cho nàng một thày tu trinh tiết làm chồng đang nằm kia run lẩy bẩy
sau phút hoan lạc ái ân. Nhưng đời sống vợ chồng của Dostoyevski không hạnh
phúc vì vợ hay ghen, vì ông không có nhiều tiền khiến hai người phải vay nợ để
khỏi chết đói.
Sau
khi người vợ chết vì bệnh lao phổi, Dostoyevski tự do theo qủy dâm dục chui vào
giải phóng các nhà thổ sau những cơn rượu chè cờ bạc be bét. Ông cặp bồ với một
cô gái có học, chịu chơi, có thể gây ba bốn trận bão trên giường trong một
ngày, đẹp một cách lõa thể, có cặp bồng đảo khiêu khích cả thày tu tên là
Apollinari Suslova. Cuộc tình ăn chơi hưởng lạc xảy ra sau những canh bạc này của
Dos không bền, cô gái phóng đãng kia cuối cùng đã chia tay ông, đẩy nhà văn xuống
các trang giấy trắng mà đem sức tàn dùng ngòi bút đào huyệt giấy để chôn mình:
“Bút đào huyệt giấy mà chôn mình dần” (thơ TMH)
Chính
người vợ do Chúa sai đến là Anna Snitkina kém Dos 25 tuổi đã cứu ông thoát chết
khỏi các huyệt giấy đêm đêm ông mòn mỏi đào kiếm chữ để lấy tiền trả nợ món vay
trước từ các ông chủ xuất bản ki bo như sâu đo kia. Cũng chính nhờ sự phục vụ
chồng vô điều kiện của bà, mà Dos có thời gian, có hứng khởi thực hiện thiên mệnh
cao cả nhất đời mình là viết nên đại kiệt tác như một nước Nga thu nhỏ, một thế
giới thu nhỏ có tên là “Anh em nhà Karamazov”
Dos
có ngẫu hứng sáng tác rất đặc biệt là hát lên, đọc lên, diễn lên các lời mới của
cuốn tiểu thuyết để bà vợ Anna ghi chép lại. Ông có một giọng nói rất truyền cảm,
rất Nga, âm vang ấm áp như giọng các thánh tu rừng xưa đứng một mình trên núi
giảng lời Chúa cho chim muông suối rừng nghe. Có lần Dostoyevski đọc bài thơ
“Nhà tiên tri” của đại thi hào Puskin khiến cho một bà qúy tộc sướng quá, xúc động
quá mà ngất đi, tí chết.
Dos
mặc bộ áo choàng thày tu thùng thình, lưng thắt dây gai, đeo tượng thánh giá
Chúa trễ xuống ngực toòng teng, có khi tay cầm cuốn Kinh Thánh bé, có khi
không, rồi ông đi lại nhập đồng đọc to từng lời cho bà vợ thư ký đi theo ghi từng
con chữ, hòa tan bản thân mình mà đóng vở kịch độc diễn, lúc là Fiodor
Karamazov cha, lúc là người con trưởng Dmitri Karamazov, lúc Dos lại là người
con thứ Ivan Karamazov, lúc Dos hóa thành người con rơi, nửa kẻ hầu nửa con
trong nhà là Smerdiakov, lúc Dos hóa thành người con thiên sứ trong nhà
Aliosa…Bằng hình thức viết văn diễn kịch nhập đồng, một mình Dos đóng vai cả thế
giới, đóng vai thiện vai ác, rồi trộn thiện vào ác, trộn qủy sứ vào thiên thần
thành món cocktail của Chúa, với những nhân vật bi kịch muôn mặt con người, với
vô vàn chiều kích đôi khi trái ngược nhau. Nhiều khi sự độc diễn của ông nhanh
kinh khủng, khiến bà vợ thư ký chép mỏi tay, chữ trên giấy dù chạy như ngựa
không đuổi kịp cái thế giới tiểu thuyết đang diễn ra với tốc độ thiên sứ của kịch
sĩ thiên tài diễn kịch trên mặt phẳng giấy là Dostoyevski.
Mỗi
lần viết xong một trường đoạn của “Anh em nhà Karamazov” Dos ngã vật xuống giường,
đôi khi co giật động kinh, đôi khi phờ người như xác chết, lại đôi khi mắt sáng
rỡ, hân hoan như vừa được thánh Pier rước lên thiên đường… Đôi khi như bị qủy
ám, ông làm dấu đọc kinh rất lâu, rồi suy niệm nhờ Chúa dẫn dắt ông hoàn tất
con đường thương khó của các nhân vật trong cuốn tiểu thuyết cuối cùng. Hình
như Chúa bảo ông: hôm nay ngươi nên tha tôi tớ gái của ta là Anna để nó cho con
bú, để nó dọn dẹp căn nhà như đống rác của nguơi, để nó nấu món bò hầm Nga la
tư cho ngươi khỏi chết đói, mà đi hết con đường vác đỡ thánh giá cho ta. Thế là
Dos lại ngồi một mình, cắm mặt xuống trang giấy, thả cho ngòi bút phi nước đại,
tứa ra một thứ máu xanh gọi là chữ, trước bình mực tổ bố như pháo đài từng cầm
tù ông thu nhỏ, để những sợi râu dài Chính thống giáo quét lên trang giấy, như
bọn râu dê này muốn trói nghiến lấy từng chữ ông vừa viết, quyết không cho
chúng bỏ chạy như người Nga bỏ chạy khi quân Thổ xông đến…
Sau
huyền thoại Cain giết em trai mình trong kinh Cựu ước mà dân gian có thành ngữ
“Anh em nhà Cain”, đến lượt mình, Dostoyevski đã cống hiến cho nhân loại một
huyền thoại khác: “Anh em nhà Karamzov”, nâng cao hơn tội ác mà Cain con ông
Adam & Eva đã giết em trai ruột mình, bằng tội ác con giết cha. Chính là đứa
con rơi Smerdiakov đã ra tay giết cha ruột của mình, theo cái triết lý của người
anh trí thức, nhà tư tưởng Ivan Karamazov: Chúa đi vắng rồi, Chúa trốn khỏi trần
gian rồi, không có Chúa mày mới có tự do tuyệt đối, mày muốn làm gì thì làm, giết
người ư, vô tư, cứ giết đi, nếu mày thích. Mấy anh em nhà Karamazov, trừ vị con
của Chúa đi lạc vào gia đình Karamazov là Aliosa Karamazov, tất cả đều gốc có đạo,
đều chịu phép rửa tội ở nhà thờ; nhưng tất cả, cả Fiodor cha và ba người con
kia, đều muốn tìm một góc khuất vô thần của thế giới để cư trú, để che mắt Chúa
và để tự do tuyệt đối muốn hãm hiếp, muốn giết người xin tùy thích.
Fiodor
Karamazov cha, do cơn dục vọng của qủy sứ mà sinh ra, sợ Chúa hơn sợ cọp, nhưng
liên tục tìm những căn hầm trú ẩn đào sâu như hang chuột, như huyệt mộ trong
tâm hồn tội lỗi của mình để trú ngụ, hòng thoát khỏi sự canh chừng của Chúa để
dâm ô trụy lạc thỏa thích, để hãm hiếp cả một cô gái tật nguyền mà sinh ra quái
thai nửa người nửa ngợm Smerdiakov. Và quỷ vương đã đến làm mối cho hai cha con
Fiodor và Dmitri chơi chung một con qủy cái đánh son môi với bộ ngực to ngang
núi Sọ, vừa liếc mắt đưa tình vừa phun mật ngọt dâm dục lên nhà Karamazov như rồng
phun mưa. Sự loạn luân thống trị gia đình Karamzov, như từng thống trị thành
Sodome bị Chúa hủy diệt vì loạn luân, vì tội lỗi ngút trời xưa trong Kinh
Thánh.
Triết
gia vô thần, nhà tư tưởng Ivan Karamazov đã nổi loạn chống lại trật tự an bài của
Chúa đã cung cấp cho Smerdiacov vũ khí để biện minh, châm mồi lửa anh hùng rơm
khao khát sự trả thù, tiêm chất ma túy tham lam để hắn giết chết cha mình mà cướp
của. Sau cái chết của người cha Feodor dâm ô trụy lạc, tham lam bủn xỉn, nghiệp
ngập bê tha, kẻ nô lệ của dục vọng thấp hèn, kẻ trốn Chúa để hành lạc với tình
nhân của con trai Dmitri Karamazov, khiến Dmitri bị đi tù oan…
Hình
như sau cái chết của người cha, Dostoyevski đã cho cái ác tận cùng trong gia
đình này cơ hội tỉnh ngộ là chút lương tâm còn sót lại lên tiếng sám hối.
Dmitri biết mình bị bắt vì oan, bị vu cho tội giết cha mà y vẫn cúi đầu nhận
thay cho các em mình. Đầy là dấu hiệu của cái ác thức tỉnh. Dos đã thay mặt
Chúa Ki-tô mà cứu gia đình Karamazov bằng cách cho tên giết cha Smerdiacov hối
hận quá mức, dày vò quá mức mà thắt cổ chết theo đường của Juda bán Chúa. Cả
Ivan, cả Dmitri, cả Aliosa con út dù là thiên thần đức hạnh bay nhảy trong khu
vườn đầy rắn rết nhà Kamarazov, cũng đều bị dày vò, đều hối hận vì tất cả cùng
là can phạm giết cha.
Và
lạ thay, người đọc kiệt tác này dường như cũng biến thành một nhân vật của cuốn
sách, cũng hối hận vì cảm thấy mình đã góp phần gián tiếp gây ra vụ giết cha của
anh em nhà Karamazov. Nhân loại sau Dos tuồng như dân tộc nào, nước nào, chế độ
nào cũng là xã hội của những gia đình anh em nhà Karamazov. Thông điệp của Cái
đẹp sẽ cứu thế giới ở chỗ nơi tột cùng của cái ác, nơi đáy hỏa ngục của nhà
Karamazov, Dos đã để ngỏ một tia hi vọng là sự sám hối giúp con người có cơ
quay lại với chân thiện mỹ, với đức tin vào tự do công bằng bác ác mà Ki-tô đã
dùng dùng máu của mình để ký khế ước mới với nhân loại (Tân Ước).
………..
Nhân
mùa giáng sinh, đọc lại kiệt tác “ Anh em nhà Karamazov” của ngòi bút thiên sứ
Dostoyevski, người mà chính ra phải được giáo hội Chính Thống giáo Nga phong
thánh, nghe đâu đây lời thiên thần hát mừng Chúa ra đời bằng tiếng nói thầm vang
vang trong gió: hỡi con người, hãy nhận lấy tự do và mặc vào mình như áo giáp của
cái đẹp mà mang công bằng bác ái đến cho anh em các người. Hỡi người, người lấy
quyền gì để đàn áp anh em ngươi, để tước quyền tự do dân chủ của dân chúng đất
nước người, để bắt người yêu nước vào tù, để cướp đất nhà Chúa…? Hỡi tự do, hãy
thổi lên cơn gió của Chúa Trời để giải thoát anh em ta khỏi mọi sự áp bức,
thoát khỏi mọi nhà tù trá hình đang núp trong những xảo ngôn mật ngọt rắn rết.
Ơn
Chúa, gấp kiệt tác của thiên tài Dostoyevski, người từng bị cấm nhắc đến, bị đốt
sách suốt 74 năm trên đất nước của Ngài, vang vang đâu đây lời văn hào Nga từng
được giải Nobel Alexander Solzhenitsyn đọc trong buổi nhận giải thưởng
Templeton vì những đóng góp của ông cho sự thăng tiến tôn giáo trên toàn thế giới
năm 1983, rằng: “ Chính con người quên lãng Thượng Đế nên đại thảm kịch nước
Nga đã xảy ra” .,.
Sài
Gòn ngày 17-12-2011
T.M.H.
…………..
Hoxana:
Tiếng Do Thái, nghĩa gốc là Xin hãy cứu vớt. Từ này bắt nguồn từ câu chuyện
Chúa Jesus cưỡi lừa vào thành Gierusalem được miêu tả trong các sách Phúc âm của
Tân ước, dân chúng coi Ngài là Cứu tinh, trải lá Cọ lót đường cho Ngài đi qua
và hô Hoxana.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét