NGÔI SAO NHỎ
R. L.
Stevenson
Lấp lánh, lấp lánh ngôi sao
nhỏ
Tôi tự hỏi em là ai đó
Mà đứng trên vũ trụ cao vời
Như kim cương muôn sắc trên
trời.
Khi mặt trời rực rỡ đã qua
Khi ánh nắng tắt không chiếu
nữa
Em tỉnh giấc thắp tia sáng nhỏ
Suốt đêm dài lấp lánh long
lanh
Ta sẽ chẳng thấy đường mà đi
Nếu em không long lanh chiếu
sáng
Người du lịch đi trong đêm vắng
Cám ơn em tia sáng soi đường.
Em chiếu sáng bầu trời xanh
thấm
Chiếu cả qua rèm cửa của tôi
Suốt đêm dài mắt em không nhắm
Cho tới khi tỉnh giấc mặt trời
Những tia sáng bé nhỏ của em
Soi cho người du lịch trong
đêm
Em là ai dù tôi không rõ
Long lanh, long lanh ngôi sao
nhỏ.
GIẤC MƠ CỦA NGƯỜI NÔ LỆ
Henry Long Fellow
Anh nằm bên cánh đồng chưa gặt
Liềm trong tay ngực thấp
nghiêng nghiêng
Đầu rối bù gối chìm trong cát
Trong mơ màng gặp lại quê
hương
Anh mơ thấy Nai Giơ êm chảy
Dòng mênh mang vươn tỏa ôm đồng
Anh bước dài như một ông
hoàng
dưới hàng cọ. Tai nghe tiếng
nhạc
của đoàn người vượt qua sa mạc
đi xuống từ đỉnh núi cheo leo
trên con đường dốc ngoằn
ngoèo
Gặp lại vợ - Nữ hoàng xinh đẹp
Đôi mắt xanh chan chứa bao
tình
Giữa bầy con tíu tít vây
quanh
Chúng lao tới nhảy lên bá cổ
Hôn đôi má dạn dày sương gió
Và vui cười níu chặt tay anh.
Một giọt lệ tràn mi
trên mắt người đang ngủ
từ từ lăn qua má
rồi rơi trên cát khô.
Anh chẳng còn thấy nữa
sức thiêu đốt của mặt trời dội
lửa
cùng cái đau nát thịt nát gan
bởi chiếc roi tên chủ bạo
tàn.
Anh chẳng thấy nữa đâu
Tất cả, không bao giờ thấy nữa
vì thần chết đã đến trong giấc
ngủ
phủ lên anh ánh sáng lạnh
lùng
hút của anh giọt máu cuối
cùng.
Người nô lệ vai nặng xích xiềng
Đã chết rồi, không bao giờ dậy
nữa
Nhưng trong ý chí tinh thần bốc
lửa
Một xích xiềng đã bị phá tan.
MŨI TÊN VÀ BÀI HÁT
Henry Long Fellow
Tôi bắn một mũi tên vào không
khí
Nó rơi xuống đất
Tôi không biết nó đâu.
Con mắt thường chẳng thể dõi
theo
Đường nó bay
Vì nó bay nhanh quá.
Tôi hát một bài hát vào không
khí
Nó rơi xuống đất
Tôi không biết nó đâu.
Đôi mắt nào có thể dõi theo
Tường tận và sắc sâu
Sự bay của bài hát?
Rất lâu sau trên một cây sồi
Còn nguyên vẹn mũi tên của
tôi
Và bài hát cũng không hề suy
suyển
Tôi
lại thấy trong tâm tình người bạn.
GỬI
NHỮNG NGƯỜI DÂN ANH
Percy Byshe
Shelley
Hỡi những người dân Anh
Bị chúa đất coi khinh
Sao lại cày cho chúng?
Những chiếc áo sang trọng
Các anh đã dệt thành
Sao bọn người áp bức
Lại cướp về để mặc?
Bọn lười vô ơn này
Bắt anh đổ mồ hôi
Uống cả máu anh nữa
Anh dành dụm tiền của
Từ khi còn trên nôi
Tới khi sắp qua đời
Cả đồ ăn, áo mặc
Sao để cho chúng cướp?
Những hạt giống anh gieo
Lại để kẻ khác gặt
Anh tìm ra sự giàu
Cho kẻ khác cướp giật
Những áo quần anh dệt
Kẻ khác mặc của anh
Và vũ khí anh rèn
Lại trong tay kẻ khác.
Các anh cứ gieo hạt
Cứ tìm ra sự giàu
Cứ dệt nhiều áo đẹp
Rèn vũ khí thật nhiều
Nhưng đừng cho chúng gặt
Nhưng đừng cho chúng cướp
Bọn thống trị biếng lười
Phải nện cho kỳ chết.
TRẦN MỸ GIỐNG dịch
Hay
Trả lờiXóa