Đêm 7 tháng 8 năm 2013, vừa đặt mình nằm đã mơ mơ màng màng, thấy lạc vào giữa đám đông, tiếng cười nói xôn xao và những ánh mắt nhìn nhau đầy ẩn ý. Tâm trạng tôi cũng rất lạ, nửa nôn nao muốn nán lại để hòa vào cái không khí náo nhiệt ấy như nỗi niềm của kẻ lâu ngày chợt tìm thấy chốn muốn thuộc về, nửa thì lại muốn rời đi thật nhanh để tránh xa những thị phi, những lời đàm tiếu có thể chờ sẵn sau mỗi tiếng nói, nụ cười từ đám đông kia.
Cứ
dùng dằng như thế, chừng một lúc, cỡ dập bã trầu, bỗng thấy anh Tiễu (anh là
con trai trưởng bác trưởng tôi) xuất hiện. Vẫn dáng vẻ như ngày anh còn sống
nhưng đôi mắt anh hằn lên vẻ giận dữ, mắng tôi như chan canh đổ mẻ:
-
“Mẹ mày chứ! Mồm ăn thì có mồm nói thì không! Chúng nó vu oan cho mày như thế
mà mày cứ lặng im là thế nào? Tưởng mày có ăn có học thì phải biết ăn nói để bảo
vệ mình chứ, sao lại ngu ngốc như thế!”
Lúc
còn sống, chưa bao giờ anh chửi tôi cả. Lúc nào anh cũng hết lòng bao bọc, chở
che tôi. Bị chửi, ức quá tôi cãi lại:
-
“Anh cũng vừa vừa thôi. Chửi em mà như chửi kẻ thù là sao?”.
Anh
trợn mắt:
-
“Mẹ thằng này mày muốn tao đánh chết mày à? Mồm năm miệng mười với tao còn với
chúng nó thì mày lại lặng im là thế nào?”.
Tôi
hiểu cơn giận của anh là cơn giận của người anh đã khuất, nhìn thấy thằng em mà
anh hết mực thương yêu cứ khù khờ, nhu nhược với thiên hạ để gánh lấy thiệt
thòi, bị vu oan, bị bôi nhọ mà cứ thản nhiên như không có chuyện gì nên anh mới
điên lên mà mắng mỏ. Biết là vậy nhưng tôi vẫn định cãi thì anh vơ lấy cái điếu
cày, nhằm vào tôi định đánh thì một giọng nói ấm áp, một giọng nói quen thuộc
tôi đã gặp trong nhiều giấc mơ, chậm rãi cất lên: “Bảo ban em chứ không được đụng
chân đụng tay với em như thế!”. Giọng nói ấy thật ấm áp như luồng gió lành xoa
dịu cơn giận dữ, xoa dịu nỗi ấm ức, như nhắc nhở anh em tôi về những đạo lí, lẽ
phải của đời. Giọng nói ấy khiến tôi giật mình, tỉnh giấc.
Giấc
mơ đêm 7 tháng 8 năm 2013 ấy, theo quan niệm của dân gian thì đấy không chỉ là
sản phẩm của tiềm thức mà còn là tiếng vọng từ thế giới tâm linh. Người xưa tin
rằng, người đã chết có thể gửi gắm thông điệp qua giấc mơ để động viên hoặc nhắc
nhở người còn sống. Anh Tiễu, người anh đã khuất của tôi, xuất hiện trong giấc
mơ, mắng mỏ tôi để cảnh tỉnh tôi, để tôi nhìn thấy những sai lầm của bản thân
mà sửa mình. Anh mắng tôi “mồm ăn thì có, mồm nói thì không” chính là sự trách
móc của linh hồn người thân về sự nhu nhược, hèn nhát khi tôi chấp nhận im lặng
trước những điều bất công thiên hạ đổ vào mình. Giấc mơ ấy, có lẽ là tiếng
lòng, là tiếng nói của lương tri, của những gì đã ngủ sâu trong tiềm thức, nay
trỗi dậy, nhắc nhở tôi về lẽ phải, về sự im lặng đáng sợ giữa cõi đời lắm thị
phi, nhiều nhiễu nhương này.
Và
giọng nói ấm áp ấy, giọng nói tôi đã nghe nhiều lần trong những giấc mơ khiến
tôi suy ngẫm, đó có thể là tiếng nói của lương tri, của sự bao dung, hay cao
hơn là sự chỉ bảo của một bậc bề trên, của một vị thánh nhân nào đó đang dõi
theo và dẫn lối cho tôi? Giọng nói ấy không chỉ can ngăn cơn giận dữ của anh Tiễu,
mà còn trấn an tôi, để tôi nhận ra rằng tôi đã quá hèn nhát, quá nhu nhược khi
chọn cách im lặng để thỏa hiệp trước những điều bất công, những điều vô lí đến
với chính bản thân mình! Giấc mơ ấy, có lẽ là một tiếng chuông cảnh tỉnh, một lời
nhắc nhở về trách nhiệm của một con người, không chỉ sống cho riêng mình, mà
còn phải sống cho lẽ phải, cho sự công bằng?!
Vâng!
Phải hơn mười hai năm, hôm nay tôi mới ngộ ra được tiếng chuông cảnh tỉnh của
giấc mơ này!
Hà Nội, chiều 28 tháng
10-2025
ĐẶNG
XUÂN XUYẾN

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét