Những ngày đầu tháng 7/2021, đại dịch Covid-19 ập đến thị xã La Gi. Một trong những điểm xuất phát là tiệm phở Hồng Phong ngay trước nhà tôi. Anh con rể tiệm phở là tài xế xe tải chở hải sản vào quận Bình Chánh,TP HCM xét nghiệm dương tính. Thế là xe bịnh viện đến chở anh ta (F0) đi ngay. Toàn bộ thành viên gia đình anh ta ở tiệm phở Hồng Phong (những người tiếp xúc trực tiếp với F0 là F1) ngay sau đó cũng được chở đi vào trại vào trại cách ly tập trung. Bà con nhốn nháo bu quanh xem và bàn tán.
Chỉ
trong 3 ngày sau, người dân khu phố 1 phường Phước Hội gần quán phở Hồng Phong
đều phải tham gia test. 11g30 đêm 13/7/2021, sau khi test, vợ tôi nhận kết quả
dương tính (F0) dù chỉ băng qua đường mua phở về nhà ăn mà cũng bị lây nhiễm...
Tôi có kết quả xét nghiệm âm tính
Vợ
tôi xét nghiệm dương tính (F0) lập tức chuyển vào bịnh viện lúc 12g đêm. Do bà ấy
chịu khó súc miệng bằng nước muối và uống nước gừng sả nóng, nên kết quả test
nhanh đó chưa rõ ràng, bệnh viện phải lấy máu gửi ra Pasteur Nha Trang, 3 ngày
sau kết quả xác định dương tính. Ngay lập tức, địa phương thông báo cho tôi và
cháu nội (F1) vào trại cách ly tập trung.
Nhà nước không cho xe đón tại nhà mà phải tập trung tại Trạm y tế phường,
chờ xe bịnh viện chở đi.
Thế
là tôi lấy xe máy tự chở cháu nhỏ 5 tuổi và hành lý tập trung tại trạm y tế Phường
Phước Hội. Trước đó gửi xe để đi trại cách ly tập trung cũng không dễ dàng chi.
Xe máy tôi gửi nhà người quen gần trạm y tế phường. Tôi phải để xe trước cổng
nhà ông bạn, ném chìa khóa vào hiên nhà, xong mới gọi điện thoại cho ông bạn,
biết ông bạn đã nhận xe và chìa khóa rồi mới an tâm. Sở dĩ, có việc này là vì
mình là F1, người tiếp xúc với mình sẽ là F2.
Ở
thị xã La Gi, những ai là F1 đều bắt buộc phải vào trại cách ly tập trung cả.
F2 cũng phải cách ly ở nhà 14 ngày.
Mình
đang là F1, người tiếp xúc với mình là F2. Nếu vào trại, nếu sau khi test cho kết
quả dương tính thì mình ngay tức khắc biến thành F0, trong vòng 10 phút xe cấp
cứu chở đi bịnh viện. Người tiếp xúc với mình đang là F2 sẽ biến thành F1 và a
lê hấp vào trại cách ly tập trung, thân nhân họ biến thành F2...
Cùng
với một số người, chúng tôi được đưa đến trại cách ly số 5: Trường PTCS Bình
Tân nằm trên đường CM tháng 8, phường Bình Tân, thị xã La Gi. Chúng tôi được cấp
phát mùng, mền, ly, tô, muỗng, đũa và thau giặt, thau rửa mặt, móc phơi quần
áo, mấy cuộn giấy vệ sinh... Tất cả đều hoàn toàn mới.
Hai ông cháu tôi được bố trí
vào phòng 12 (vốn là phòng học số 2) ở tuốt tầng 3 lầu cao nhất. Phòng chỉ có 5
người gồm 2 ông cháu tôi và một cặp 2 cha con, người thứ 5 chỉ có mặt trong
ngày đầu sau đó không thấy ở trong phòng. Tôi kê 2 giường của 2 ông cháu sát lại
với nhau, gần với bàn giáo viên có ổ cắm điện thuận tiện.
Bàn
ghế học sinh được dồn ra hành lang, trong phòng có sẵn 6 cái giường mới đóng.
WC nam, WC nữ tạm đủ dùng, nhưng để tắm thì hơi bất tiện, mỗi phòng vệ sinh chỉ
có 2m vuông, có gắn vòi hoa sen, bồn cầu chiếm một nửa diện tích, áo quần sạch
và khăn tắm tạm vắt ở tay nắm cửa, vắt không khéo thì rơi xuống đất.
May
thay còn có “phòng để dụng cụ vệ sinh” nằm phía trong WC nam, phòng khá rộng có
bồn cầu, có chỗ vắt quần áo, đủ rộng để giặt quần áo. Chỉ có điều bất tiện duy
nhất là lavabo xả nước tiếp ra nền phòng chứ không thông với ống thoát, nên nước
lênh láng.
Mấy
trại viên nữ, “tận dụng” “phòng để dụng cụ vệ sinh” này để tắm giặt, mà họ khá
đông nên trại viên nam tôi nhiều khi bị kẹt. Ở tầng 2, nam trại viên phải cấm vận
trại viên nữ sử dụng phòng này bằng cách dán tấm bảng bằng giấy ghi “WC NAM”.
Áo quần giặt xong, móc phơi trên các song bàn học sinh lật ngược chất trước
hành lang.
Trừ
ngày đầu phải tự túc, chúng tôi đăng ký cơm ăn ngày 3 bữa, do trại đọc tên kêu
đại diện mỗi phòng nhận đưa lên.
Vào
trại chúng tôi được test liền, gửi mẫu ra Nha Trang. Không chỉ ngoáy mũi lấy dịch
như test nhanh ở địa phương mà lấy “dịch tị hầu” của cả mũi và họng. Ba ngày
sau kết quả xét nghiệm của tôi âm tính, cháu nội 5 tuổi của tôi có kết quả xét
nghiệm dương tính. Như vậy, hai ông cháu chỉ ở được với nhau ba ngày trong trại
cách ly rồi cháu phải chuyển vào bịnh viện với vợ mình. 22g30 ban quản trại
thông báo cháu nội 5 tuổi của tôi mau chóng lên xe đi bịnh viện. Từ tầng 3, tôi
kéo 2 cái va ly lớn, 1 va ly nhỏ của đứa cháu nội, 1 bao mùng mền từ nhà mang
đi và 1 bao chứa thuốc, sữa tươi, cháo dinh dưỡng của đứa cháu nội, rồi dẫn
cháu nội xuống lầu ra sân.
Xuống
sân, áo tôi ướt đẫm mồ hôi như bị mắc mưa. Cháu nội tôi được phát bộ đồ bảo hiểm
y tế cách ly. Bộ áo quần dành cho người lớn lại phát cho cháu bé. Lòng lo âu và
quá mệt mỏi, tôi lụp chụp mặc cho cháu. Lần đầu chân bé xỏ chân vào ống tay áo,
lần thứ 2 thì hai chân cháu cùng xỏ vào một ống chân áo. 12g đêm xe cứu thương
chở cháu nội vào bịnh viện, không cho ông nội theo, tôi chỉ biết gửi gắm cháu
cho những người đi cùng chuyến xe đó. Nửa giờ sau qua điện thoại, biết cháu nội
đã được đưa vào chung phòng với vợ tôi (bà nội của cháu), tôi mới thở phào nhẹ
nhõm. Tôi kéo hành lý tôi ngược cầu thang lên tầng 3, cả phòng đều đi bịnh viện,
chỉ mình tôi ở lại. Nhân viên y tế lên phòng phun xịt thuốc khử trùng mù mịt. Một
đêm không ngủ vì lo âu, mệt nhọc...
Sáng
hôm sau, ban quản trại điều tôi xuống phòng số 1 (vốn là phòng học số 11) ở tầng
trệt gần cổng ra vào.
Ở
đây rất thuận tiện, dãy phòng tầng trệt gần sân rộng ngay trước dãy phòng, gần
cổng. Phía trên cùng dãy phòng là một khoảng trống rộng để học sinh dẫn xe vào
nhà gửi xe phía sau dãy phòng cạnh căn tin nhà trường.
Trại
cách ly số 5 (Trường PTCS Bình Tân) có phong cảnh đẹp, không khí trong lành có
cả hương đồng gió nội và không khí biển. Trước mặt trại là bãi cỏ xanh, trâu bò
thung thăng dạo bước với hình ảnh nên thơ “có một chú nghé lạc giữa đàn bê,
cùng nhau gặm cỏ” (thơ Lê Thị Kim), xa hơn là con lạch từ đồng bằng đổ ra biển,
xa hơn là cánh rừng tràm. Bên phải là cánh đồng lúa Tân Lý rập rờn trong gió
“lúa thì con gái mướt như nhung” (thơ Nguyễn Bính). Xa xa, nhà thờ giáo xứ Tân
Lý với tháp chuông cao vút cắt hình lên nền trời. Gió đồng nội trong lành suốt
ngày lồng lộng thổi, “Gió vẫn đầy ngàn nội bốn phương bay” (thơ Xuân Diệu) xua
bớt oi nồng và không khí ô nhiễm của các trại viên có thể là F0 chờ chuyển đi bịnh
viện.
Bên
trái trại là đường ra biển Đồi Dương chỉ cách trại khoảng 300m, nên vị mặn của
hương biển có thể cảm nhận được.
Chỉ
có chỗ tắm giặt hơi bất tiện, tắm trong WC nam chỉ có diện tích 2 mét vuông có
vòi hoa sen như đã viết ở trên. Chỗ giặt giũ chung của trại là nơi rửa tay của
học sinh cũ, nhiều người cùng ra giặt, vắt khô không có nơi treo, lại bỏ vào
thau có áo quần chưa vắt...
Hằng
ngày, tôi dậy sớm lúc 4g sáng ra sân tập. Tôi đếm bước đo: chiều dài 80 bước,
chiều rộng từ tường hành lang đến dãi dây cách ly 27 bước, đủ rộng để đi bộ, chạy
chậm và tập thể dục. Khoảng 5g sáng, khi có thêm người ra sân, tôi vào súc miệng
bằng nước muối, nhỏ mũi, đánh răng và uống nước nóng.
Khoảng
trống rộng phía trên cùng dãy phòng tầng trệt (để học sinh dẫn xe vào nhà gửi
xe phía sau dãy phòng, cạnh căn tin nhà trường – được ông bảo vệ trường rào lưới
B40 ngăn cách) có một dãy ghế đá đặt sát tường rào nối với cổng trại, gần đường
nhựa. Tôi đếm bước đo: chiều dài 35 bước,
chiều rộng 20 bước. Không biết ai đặt sẵn 2 bộ bàn ghế, nhưng hầu như ít ai ngồi,
tôi chiếm hữu một bộ, khi nhận phần cơm thì mượn bình xịt khử trùng bỏ trên bàn
“nhận đồ thân nhân gửi” gần cổng trại để xịt tay và bàn ghế rồi ăn. Ăn xong mượn
xịt khử trùng lần nữa.
Tôi
ngồi đó và lững thững dạo bước gần như suốt ngày. Chỉ khoảng 12g30 trưa và
21g30 tối mới vào phòng ngủ.
Ở một
thời gian lại phát hiện có thể đi vòng cuối dãy phòng trệt ra nhà để xe và có
nơi tắm giặt của ông bảo vệ. Thế là mấy ngày cuối trước khi ra trại, tôi có chỗ
tắm rửa thoải mái.
Được
1 tuần, trại viên phải test lần thứ hai. Nhân viên xét nghiệm thọc sâu vào mũi
họng và ngoáy mạnh “tàn bạo” làm nhiều người già và em nhỏ bị sặc. Lần này một
trại viên phòng số 1 của chúng tôi cho kết quả dương tính, anh ấy (F0) được
chuyển đi bịnh viện ngay. Lại phun thuốc khử khuẩn mù mịt. Toàn bộ trại viên
phòng số 1chúng tôi cũng phải chuyển lên lầu tầng 3 phòng số 11 (phòng học số
1), phòng này sát ngay phòng 12 khi ông cháu tôi ở lúc mới vô. Lại một vòng lẩn
quẩn: từ dãy phòng ở lầu cao nhất chuyển xuống dãy phòng thấp nhất, rồi chuyển
trở lại dãy phòng ở lầu cao nhất. Dù chuyển lên tầng lầu cao nhất, tôi suốt
ngày vẫn ở nơi mình ăn cơm và tĩnh tâm, chỉ về phòng để nghỉ trưa và ngủ tối
thôi
Ở
trại cách ly tập trung này, có những chuyện cười ra nước mắt. Có một nữ trại
viên nọ, sau 3 ngày nhập trại khi có kết quả xét nghiệm, được ban quản trại đọc
tên cho biết là F0 (dương tính), nhận bộ đồ bảo hiểm y tế, đã mặc vào người ra
sân chuẩn bị lên xe đi bịnh viện. Một lúc lâu, cô ấy lại xách hành lý về phòng.
Hỏi ra, thì “bị lộn”. Cô ấy trao đổi qua điện thoại với chồng con đang là F2 bị
cách ly ở nhà, giờ họ biến thành F1, đang di chuyển xuống tập trung ở trạm y tế
Phường chờ xe chở vào trại cách ly... Khoảng một giờ sau, chồng con cô báo cho
biết là đang gồng gánh hành lý trở về nhà vì nhận thông báo “lộn”...
- Một
trại viên sức khỏe bình thường, bỗng nửa đêm ho sặc sụa làm cả dãy phòng thức
giấc hoang mang. Sau khi anh ta vào phòng vệ sinh rửa mặt, súc miệng, nhỏ mũi
thì trở về phòng với trạng thái bình thường, hóa ra do gió lộng tung bụi bặm của
tấm màn cửa sổ vào mặt mũi anh ta. Vội tháo tấm màn cửa một năm học không giặt
giũ ra, anh ta mới yên thân...
- Một
trại viên phòng số 1, sau khi có 2 người xét nghiệm dương tính và chuyển đi bịnh
viện, anh ta lập tức xin đồ bảo hiểm y tế dành cho F0 mặc khi chuyển viện, anh
mặc vào rồi chuyển hành lý (xịt khuẩn) ra khu căn tin đã rào bằng lưới B40 của
ông bảo vệ trường ở, tự cách ly lần nữa. Ngủ nghê, giặt giũ suốt ngày suốt đêm
trùm kín mít bộ đồ BHYT suốt cả một tuần. Qua tuần sau, qua camera gắn ở căn
tin, ông bảo vệ thấy được, vào chưởi tưng bừng và đuổi anh chàng “minh triết bảo
thân” này ra...
Cháu
nội tôi chuyển vào bịnh viện ở với bà nội, cháu vẫn khỏe, hiếu động làm cho bà
nội thêm mệt. Vợ tôi do lo buồn, ăn uống không được nên sức khỏe yếu, phải thở
oxi bịch. Bịnh viện chuyển qua phòng cấp cứu hồi sức và vào kháng sinh, truyền
dịch. Sau khi chuyển sang phòng cấp cứu hồi sức, sức khỏe của vợ tôi giờ có khá
hơn, đã tự ăn uống được rồi.
Những
ngày ở trại, sức khỏe tôi ổn định. Chỉ lo lắng cho vợ và cháu nội, nhất là khi
nghe vợ tôi phải cấp cứu thì nỗi lo lắng dâng lên tột cùng...
Trại
cung cấp ngày 3 bữa ăn, nghe trại viên nói “mỗi ngày đóng 80 000 đồng”. Nhưng gần
đến ngày sắp ra trại, chúng tôi nộp chứng minh nhân dân (hoặc chụp hình CMND) để
ban quản trại làm hồ sơ, mọi người đều được miễn khoản tiền ăn ở. Những nhà hảo
tâm gửi bánh mì, nước uống đóng chai, mì gói ăn liền và những bao sả, trái cây
thanh long cho trại viên chúng tôi. Muôn vàn cảm tạ lòng tốt của những nhà từ
thiện này.
Cuối
cùng, sau khi test lần 3 ở trại tôi có kết quả âm tính, được cho về nhà.
Tối
29/7/2021 mới có xe chở về. Ra sân lúc 18g30, chờ 1giờ rưỡi, lúc hơn 21g xe mới
tới. Xe chở đến trạm y tế Phường rồi bỏ tôi xuống. Vào trạm làm tờ khai cam
đoan. Trạm thu giấy ra trại của tôi để làm hồ sơ, hẹn 7 ngày sau để họ
photocoppy rồi mới trả lại. Đành chụp hình giấy ra trại.
Liên
hệ ông bạn để lấy xe đã gửi, nhưng ông bạn này đem xe tôi gửi ở bịnh viện rồi...
Thế là tôi lủi thủi kéo 2 va ly hành lý đi bộ về nhà (may mà không quá xa). Đường
rẽ vào nhà tôi, chốt chặn đầu tiên đòi xem giấy ra trại, cho họ xem hình chụp mới
lòn dây qua về nhà. Tới chốt chặn thứ hai, gần sát nhà tôi sau khi báo cho họ
biết tôi vừa ra trại, họ để cho tôi lòn qua dây giăng đường để về nhà. Trước cổng
nhà tôi dây phong tỏa giăng sát cổng. Bùi ngùi mở cổng vào nhà, lúc này đã hơn
22g đêm...
Tôi
phải cách ly ở nhà thêm 14 ngày và test thêm 2 lần nữa với kết quả âm tính mới
được tự do ra khỏi nhà. Ôi lại chờ đợi !!!
La Thụy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét