CON ĐƯỜNG PHƯỢNG ĐỎ
Em mang màu phượng đỏ ra
đi...
Anh tha thẩn dọc hè phố nhỏ
Nơi kỉ niệm của mối tình sinh
nữ
Xác ve còn bám ở thân cây.
Con đường phượng đỏ đêm nay
Mây lãng du bay, trời xanh vô
định
Những cánh hoa rung trong
hoài niệm
Nghe lòng thổn thức đâu
đây...
Phượng đã cháy lên một thời
Nửa tóc bạc rồi, nửa mái xanh
phơ phất
Tới một ngày chúng cũng tàn
úa hết
Ta sẽ thành ông bà lão, em
ơi!
Con đường tình đẫm giọt sương
rơi
Gió vẫn xạc xào, vi vút thổi
Giá hồi ấy chúng mình lấy
nhau rồi sinh năm đẻ bảy
Thì đâu còn phượng để anh ru?
Em đã mang màu phượng ấy ra
đi...
PHẠM NGỌC THÁI
(Trích tập "64 bài thơ hay", Nxb
Hồng Đức 2020)
LỜI BÌNH CỦA NGUYỄN THỊ HOÀNG:
Bài
thơ rất đáng yêu. Nó gợi lại kỷ niệm mối tình của nhà thơ với một người sinh nữ
đã xa xưa. Tôi hình dung thấy bước chân anh đang lang thang trên cái hè phố nhỏ:
Có hàng phượng vĩ, con đường… Anh vẫn cùng người thiếu nữ năm nào dạo bước bên
nhau:
Em mang màu phượng đỏ ra đi...
Anh tha thẩn dọc hè phố nhỏ
Nơi kỉ niệm của mối tình sinh nữ
Xác ve còn bám ở thân cây
Hẳn
đó là những năm tháng tươi đẹp và hạnh phúc của đời anh. Cô nữ sinh kia chắc
cũng phải xinh xắn lắm? Nghe anh mô tả, những kỷ niệm êm đềm từ thưở còn con
gái trong tôi, dù đã xa xôi cứ dồn về làm nghẽn trái tim. Thế mà… cái con đường
có em yêu đã bao đêm đi bên anh, giờ đây chỉ còn vương lại những xác ve đã chết
khô, bám trên những cành phượng cũ. Nó cũng cô đơn như chính anh.
Tuổi
trẻ đi qua để lại bao nuối nhớ về những kỷ niệm tình. Bởi cái màu hoa phượng đỏ
cháy rực trời vào những ngày hè thân thương ấy, giờ đây em đã mang đi mất rồi…
chỉ để mình anh trơ trọi ở lại với những nhớ thương? Ngay bắt đầu vào bài, nhà
thơ đã mô tả:
Em mang màu phượng đỏ ra đi...
Sang
đoạn hai - Phạm Ngọc Thái vẫn lan man cảm xúc trên con đường của kỷ niệm tình.
Nhưng giờ đây:
Mây lãng du bay trời xanh vô định
Những cánh hoa rung trong hoài niệm
Những
đám mây phiêu diêu vẫn bay qua con đường. Bầu trời heo hút, vô vi… lại gắn với
khoảng đời tươi đẹp, hạnh phúc nhất của nhà thơ. Hiu hắt quá! Màu hoa phượng đỏ,
cũng chỉ còn là màu trong hoài niệm. Câu thơ ảo mà khoáy vào lòng người? Phải
chăng như Chế Lan Viên đã viết:
Bên kia bờ hư ảo - bờ thơ
Bởi
cái màu ảo ấy là màu của những nhớ thương, hoài vọng, thiết tha. Mặc dù nhà thơ
đang đi trên con đường rất thật để làm bài thơ này, như anh viết:
Con đường phượng đỏ đêm nay...
Chúng
đều là thật cả : Từ làn mây đến khoảng trời xanh… Nhưng vào trong cảm xúc của
Phạm Ngọc Thái đã trở thành màu của trừu tượng, mênh mang, day dứt khôn nguôi:
Nghe lòng thổn thức đâu đây...
Trái
tim nhà thơ đang giằng xé trên con đường ấy - Đến đoạn thứ ba, như người bừng tỉnh
trong giấc mộng. Thơ được đẩy cao lên và xa xót:
Phượng đã cháy lên một thời
Nửa tóc bạc rồi, nửa mái xanh phơ phất
Tới một ngày chúng cũng tàn úa hết
Ta sẽ thành ông bà lão, em ơi!
Đành
rằng qui luật của thời gian, không ai tránh được sẽ sự già cả, tàn úa… nhưng ta vẫn thấy chua chát quá! Dường như tất
cả đang sụp đổ xuống trái tim anh. Đôi trai gái còn thanh xuân hồi ấy, nay đã
biến thành ông bà già… mất rồi - Có lẽ nhà thơ đã khóc? Đó là sự chia ly vô
cùng, vô tận của kiếp người.
Đời
người, mấy ai là không phải nuối tiếc mối tình đầu? Bài thơ không chỉ làm rung
động trái tim của các lứa trẻ, ngay cả những người đã bước vào tuổi hoa
niên, đọc thơ anh chắc cũng không khỏi xao
lòng.
Đoạn
thơ kết:
Con đường tình đẫm giọt sương rơi
Gió vẫn xạc xào vi vút thổi...
Để
khắc sâu hơn, nhấn mạnh hơn về sự trống vắng. Dù ta chẳng biết vì lý do gì? Tại
sao mối tình của nhà thơ với người con gái ấy bị tan vỡ? Lỗi do ai? Chỉ thấy
anh biện hộ với lòng mình:
Giá hồi ấy chúng mình lấy nhau rồi sinh
năm đẻ bảy
Thì đâu còn phượng để anh ru?
Khiếp,
nhà thơ Phạm Ngọc Thái ơi! Sao anh tham lam thế? Người ta lấy nhau bây giờ chỉ
đẻ có hai đứa, nuôi được chúng nên người cũng đã bở hơi tai rồi, đằng này anh lại
đòi những "...sinh năm, đẻ bảy" cơ đấy? Nói vậy thôi, chứ thơ vẫn là
thơ mà. Viết thế nên câu thơ lại thêm phần thi vị và hay hơn. Tất cả sự diễn tả
ý nghĩ, hình ảnh... cũng chỉ để hoài tưởng về cái màu phượng vĩ của tình yêu
năm xưa. Đến cuối cùng nhà thơ trở lại với câu thơ đầu tiên, và kết ở đó:
Em đã mang màu phượng ấy ra đi...
Chính
là tư tưởng của toàn bài: Bộc lộ sự nuối tiếc tình yêu trong sáng, say đắm thời
thanh xuân. Thơ giàu cảm xúc, thanh tao và mộng mơ. Ngôn ngữ bình dị nhưng vẫn
mang vẻ đẹp mỹ học… mà tạo thành bài thơ hay.
Nguyễn Thị Hoàng
Nguyên GV Trường ĐH Sư phạm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét