Thứ Hai, 28 tháng 5, 2018

CÒ THÀNH: Chuyện nhặt Trần Mỹ Giống



Cò Thành và ông nội
Mẹ cò Thành bệnh phải mổ tim… Cò Thành trong bụng mẹ được 7 tháng thì mẹ không chịu được, các bác sĩ phải mổ cho cò Thành ra đời sớm. Có lẽ do thai non tháng nên cò Thành hay ốm đau, tính tình rất thất thường. Ba tuổi tròn, có Thành phải đi trường mẫu giáo. Ba bốn nhà mẫu giáo đều chỉ nhận cò Thành được hai ba tuần là trả cò Thành về cho gia đình. Từ khi đến Trường Mầm non số 2 phường Vị Xuyên, cò Thành mới được các cô chấp nhận.
           Thời gian dài, cò Thành đến trường, cứ ôm khư khư ba lô, ngồi ngoài cửa chờ bố đón. 

Mẹ cò Thành cho Thành đi bác sĩ ở Hà Nội. Bác sĩ bảo cò Thành bị tự kỷ, cần phải cho vào cơ sở chạy chữa dài ngày. Bố mẹ cò Thành đưa con đến chữa bệnh ở một cơ sở trên Hà Nội. Nhưng tiền chữa bệnh, tiền trọ, tiền ăn hàng tháng tốn gấp ba lần lương của bố mẹ nên cò Thành lại phải về Nam Định. Bố mẹ cò Thành thuê một bác sĩ tâm lý mỗi tuần ba buổi chữa cho cò Thành… 

Cò Thành chăm học
Thế rồi đến lúc cò Thành vào lớp 1. Cô chủ nhiệm không chịu được cái tính tự do, thích chơi là chơi, thích học mới học. Mỗi khi cô chủ nhiệm phạt thì cò Thành lại lăn ra đất giãy đành đạch… làm cô chán không chịu được. Bố mẹ cò Thành lại phải chạy cho cò Thành về trường TH Lê Quý Đôn, giao cho bác Thanh là giáo viên dạy lớp 1 chăm sóc cháu. Được bác ruột dạy dỗ, kèm cặp, dần dần cò Thành cũng tiến bộ… 

Năm học lớp 3, bác Thanh xin cho cò Thành tham gia cuộc thi Olympie cấp trường để cò Thành tập dượt làm quen... Cô chủ nhiệm rất lo cò Thành không làm được bài sẽ làm mất uy tín của cô. Nể đồng nghiệp, cô đành phải đồng ý cho cò Thành dự thi. Nhưng thật bất ngờ là kỳ thi ấy cò Thành đoạt giải Nhì.
Ông nội khen:
- Cò giỏi lắm! Ông tự hào về cháu.
Cò tiếc rẻ:
- Cháu phải nhất mới đúng ông ạ.
Ông hỏi:
- Sao cháu lại nói thế?
Cò:
- Tại vì cháu tự làm bài. Còn thằng giải nhất nó quay cóp bài ông ạ…
- Thế à? Cháu tự làm bài là đúng thực lực của cháu. Vậy năm sau cháu cố gắng học tốt, làm bài thật tốt để lấy giải nhất nhé!
- Vâng ạ!


Năm lớp 4, cò Thành đoạt giải Nhất cuộc thi Olympie cấp trường. Cò Thành khệ nệ ôm chồng vở phần thưởng cùng giấy khen, giấy chứng nhận giải nhất khoe ông nội. Ông nội ôm cò Thành, khen:
- Cháu ông giỏi lắm. Ông tự hào về cháu.
Cò Thành bảo:
- Cháu cũng thường thôi ông ạ. Nhiều bạn còn giỏi hơn cháu nhiều cơ ông ạ.
Ông nội thoáng ngạc nhiên, rồi cười thật sung sướng:
- Cháu ông ngoan lắm! Đúng là còn nhiều bạn giỏi hơn cháu, so với người khác thì cháu cũng thường thôi. Nhưng cháu khi sinh ra thiếu tháng, thể lực gầy yếu, nhiều bệnh tật hơn những trẻ bình thường. Bố mẹ cháu lại quá khó khăn về kinh tế và sức khỏe nên không lo cho cháu bằng con nhà giàu… Cả nhà ai cũng lo cháu không thể học được. Vậy mà cháu phấn đấu được như vậy đã là rất đáng khen rồi. Điều quan trọng nhất là cháu cố gắng học tập hết sức mình là ông tự hào lắm rồi cháu ạ. Nào, ông thưởng cho cháu một trăm nghìn để cháu thích mua gì thì mua nhé!
Cò Thành bảo:
- Ông ơi! Không cần thưởng nhiều tiền đâu ông ạ. Ông thưởng cho cháu mười nghìn là được rồi…
Ông lại ngạc nhiên, cảm động:
- Ừ! Cháu xứng đáng được thưởng…

   TMG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét