Nhà văn Thủy Điền |
Cô
Cẩm lệ tuy cuộc sống hiện tại thật là vô vị, nhưng luôn không để chồng mình mất
cả niềm tin. Cô an ủi và chăm sóc cho ông càng lúc càng nhiều hơn, cốt sao cho
ông mau thanh thản trong lòng. Ông Lâm có bản tính hiếu thảo từ thuở nhỏ, luôn
nghe lời cha mẹ, câu đáp hàng đầu chỉ dạ với vâng. Không bao giờ ông dám phật
lòng cha mẹ điều gì, dù chuyện ấy đúng hay sai. Bởi khi cha mẹ qua đời, ông như
chim trời gãy cánh. Chính vì thế, cuộc sống cứ làm cho ông luôn đau sầu muôn
thuở.
Ngày tháng qua, trong căn nhà rộng lớn, cao
thoáng, lộp bằng ngói tây màu đỏ, kiến trúc theo kiểu tây phương thời Pháp
thuộc, trong rất khang trang và lịch lãm. Phía trước thì rộng như Đình,
Hoa, Kiểng đầy sân, kết hợp thành bức tranh Tàu tuyệt tác. Không biết cha của
ông tạo dựng hồi nào mà trông sao huyền bí. Sau nhà là con sông lớn, lượn mình
theo lũy tre xanh, uốn khúc. Thuyền bè đua nhau qua lại, dập dìu trong buổi
nắng mai, tấp nập và huyên náo. Hàng tre vàng ngoài ngõ xanh sắc lá, thẳng
hàng, vương mình trong gió. Như chào đón, mời gọi khách lãng du. Tất cả đã được
thiết kế chu đáo và nên thơ dễ gợi cảm cho những ai thường lắm mơ, nhiều mộng.
Ổi! Bưởi, Cam,
Quýt, Xoài, Chuối, Lôm chôm, Măng cụt, Mít Tố nữ được vây quanh như bốn bưc
tường thành. Hàng năm nó đem lại lợi tức kinh tế khổng lồ mà dường như gia đình
ông không cần đụng tới móng tay mà vẫn sống.
Mùa xuân khí
trời tươi mát, hanh hanh lạnh. Những làn gió nhẹ từ xa thổi về cuốn theo những
cánh Mai vàng nở muộn. Ngôi mộ trắng mùi vôi còn phảng phất, cây Mía Lau cậm khỏi
đầu còn xanh lá, bình hoa Huệ, vòng Hoa tưởng niệm, bộ Lư hương khói tỏa ngút
trời, hàng Đậu trắng đâm chồi, nở nhụy. Ôi! Bao kỷ niệm thân thương tất cả còn
nguyên vẹn đó. Giọt nước mắt, những giọt nước mắt đầm đìa trên gương mặt buồn
thảm, như cố kéo níu lại những dĩ vãng xa xưa.
Trước cảnh tình xót xa, bi đát vì nghĩa vợ,
tình chồng, cô Cẩm Lệ ngày đêm tháo vát những công việc còn ứ đọng của mấy ngày
qua. Mặc dù, những công việc ấy không phải của cô, nhưng cô vẫn cố gắng làm tất
cả hầu xóa đi sự căng thẳng của gia đình trong những ngày nguy khốn.
Ông Lâm vì ảnh hưởng không ít với nếp cũ,
cha bảo phải vâng, mẹ gọi là dạ dù việc ấy ông không cần biết đúng hay sai.
Miễn sao cha mẹ thấy ưng lòng là ông thấy yên bụng lắm rồi. Giờ lớn lên, tuổi
đầu đã có, lắm lúc ông cũng thấy mình sai, nhưng đã là bậc Trượng phu xưa nay,
nên thường hay ém nhẹm những sai trái của mình, mà những sai trái đó người ngoài
ai ai cũng đều biết cả.
Những hình ảnh hàng ngày cô Cẫm Lệ phải lam
lũ, vất vả làm hết việc nầy, đến việc khác mà không một tiếng trách than, đã
làm cho ông luôn luôn mặc cảm và hối hận. Đó là điều tất nhiên. Vì ông cũng là
người chớ đâu phải cỏ cây.
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét