Nhà thơ Phạm Ngọc Thái |
Bài thơ viết lúc nửa đêm
Xin để lại khúc
ca tình từ biệt
Anh vẫy tay
chào người thôn nữ chốn xa xăm
Ta đến bên nhau
không có pháo nhuộm đường
Nhưng cũng đã
thành hôn trước ban thờ thượng đế!
Hồn thi ca anh
giữa trời cao lộng gió
Gieo yêu thương
đi khắp phương trời xa
Trên bạt ngàn
sông núi ngân nga
Cho đến mai sau
còn vang ra bốn bể.
Anh là khách
của nẻo trời viễn xứ
Là bóng chim vô
tận với không gian
Mang tình em
trên đôi cánh đại bàng
Đặt em xuống
một ngọn thi sơn,
rồi chia tay từ biệt!
Ta chào nhau
nhé, em thương!
Đường em đi còn
dài chưa hẹn đích
Anh đến chân
trời rồi, bóng cũng ngả hoàng hôn
Trái tim anh dù
tràn đẫm yêu thương
Nhưng thượng đế
chỉ cho ta có vậy.
Anh đã mở cánh
"cổng trời" để em nhìn thấy
Không thể dìu
em thêm, vì mệnh số phải chia ly
Tuy cõi lòng
khó dứt áo ra đi
Ai bảo đã chót
thương... thì phải thế!
Cất tiếng thơ
lên em! Giữa trời nhân thế
Gạt nước mắt đi
trong biển lệ trần gian
Phải vĩnh viễn
xa... anh vẫn thương em...
Hồn anh sẽ về
bên em trong giấc ngủ.
Thơ viết dẫu
dài mà thấy lòng chưa đủ
Anh từng gọi
tên em trong nỗi nhớ hàng đêm
Cũng giống như
em
thường thao thức dưới ánh đèn
Để viết thơ
yêu, nghe tim mình rỉ máu.
Nay gửi cho đời
khúc ca tình yêu dấu
Trên đỉnh thi
sơn, anh lại cất cánh bay
Giây phút nào
nhớ nhung,
em hãy nhìn giữa trời mây
Sẽ thấy cánh
chim bằng anh say trong gió cuốn...
Hà Nội,
26.11.2018
PHẠM NGỌC THÁI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét