Nhà văn Thủy Điền |
Chiến tranh càng ngày càng khóc liệt,
phong trào kháng chiến đứng lên dựng cờ khởi nghĩa khắp non sông, lời hiệu
triệu thanh niên cùng nhau cứu quốc được phát động ầm ĩ trên mảnh đất Miền nam.
Trai gái, trẻ già, giai cấp công nông, học sinh, sinh viên, thầy cô giáo ung
dung sông pha ra mặt trận, khắp nẻo đường từ thành thị đến thôn quê. Tiếng gọi
thiêng liêng, giờ phút tử sinh của toàn dân tộc Việt. Mọi người không ai ngồi
trói tay nhìn thế sự nhiễu nhương. Thầy cô Lân cũng xếp bút nghiêng lên đường
theo tiếng gọi của quê hương từ dạo ấy.
Trước
lúc ra đi, Thầy đã gói ghém gởi người con trai duy nhất của mình cho người bạn
chí tình, chí nghĩa vào một đêm thanh vắng.
Bóng đêm ba mươi, trời đen như mực, người
giáp người, lời chia sẻ, những giọt nước mắt trên mi hẳn còn in đọng dưới màn
đêm, tiếng lá xào xạt, đẩy đưa như thúc giục kẻ chinh y. Rồi lặng lẽ hẹn ngày
tái ngộ. Nỗi đợi chờ mòn mỏi trong căn nhà trống vắng bóng người, thời gian
cũng đủ cho lòng người khô héo. Kỳ đã bỏ học gần một năm nay, vắng bạn, nhớ
thầy, cô đã gợi lên bao nỗi chán chường, nhớ nhung. Tất cả bây giờ chỉ còn là
kỷ niệm. Cái hiện tại giờ đây là chiếc Xuồng ba lá, luống rẩy, vườn rau và căn
nhà lạnh lẽo là di sản sau cùng mà cha mẹ để lại cho anh, là mầm sống nuôi anh
trong những ngày đơn độc. Rồi thời gian mưa dầm, nắng hạn cuộc đời cũng cuốn đi
bao nỗi nhớ mong.
Bên sông trưa hè, nhạt nắng những tà áo
dài thướt tha trong gió, những chiếc nón lá quen thuộc mà Kỳ đã nhìn thấy bao
ngày. Bỗng dưng giọng người con gái… Anh Kỳ… Anh Kỳ… Anh Kỳ !!!
Kỳ
Anh đây, Mai và Mây đi
học về ?
Mai
Anh làm gì? Có rảnh rỗi cho
tụi em sang sông.
Kỳ
Được, đang dở tay tát những gào
nước trên Xuồng, Kỳ bỏ ngay và nói.
Anh
qua ngay bây giờ, chờ một chút. Chiếc Xuồng nhỏ ngược dòng, nhẹ trôi, lặng lẽ
nhìn những tà áo trắng ngây thơ, lượn phất trên sông lòng chàng như thắt lại.
Gương mặt xạm nắng, không giấu nỗi nét ưu tư, buồn bã của một chàng trai.
Mai
Nhìn Kỳ chăm chăm
Kỳ
Mặt
chàng đỏ hồng lên. Này Mai ! Có phải tiếng bên sông gọi tôi vừa rồi là tiếng
của Mai phải không?
Mai
Không… tiếng của Mây đó anh,
Mai định gọi anh, Mây nó giành nên em nhường đó chứ. À mà có gì không anh?
Kỳ
Anh hỏi là hỏi thế thôi,
chuyện Mai hay Mây gọi anh Kỳ không sao, lúc nào anh cũng sẵn sàng, mình là
người nhà có ai xa lạ đâu.
Mai
Anh làm em tưởng đâu có việc
gì quan trọng, cái con nhỏ Mây nầy gọi, anh Kỳ hỏi mà nín thinh hay thật đó ta
hay là la to quá bây giờ mắc cở. Rồi ba đứa xúm nhau cười khúc khích.
Từ ngày cha mẹ Kỳ ra đi, nàng thấy tình
thương của nàng dành cho Kỳ nhiều hơn, rồi có lúc nàng bật yêu Kỳ hồi nào mà
nàng không hay biết. Nên mỗi lúc nàng gặp Kỳ sự tự nhiên không còn nữa mà ngược
lại nàng cứ thấy thẹn thùng. Mây cuối mặt sang nơi khác mà chẳng nói lời nào.
Chiếc nón lá gác tạm khoang đò đã theo con gió mạnh bay đi rồi lẵng lặng nằm yên
trên dòng nước.
Vân Mây
Chết mất, chiếc nón em rơi.
Kỳ
Tung chiếc áo sơ mi khỏi
người, phóng nhanh xuống dòng sông vớt chiếc nón đang rơi, rồi chàng đưa qua,
đưa lại những giọt nước từ… từ lan dần và tan theo ánh nắng.
Vân
Mây
E thẹn, ngại ngùng mãi nhìn Kỳ
mà không nói.
Chiếc Xuồng nhỏ cập bến hồi nào mà hai
người cứ đứng nhìn nhau như trao, như gởi.
Mai
Thúc giục, Mây mau về kẻo trễ.
Vân
Mây
Bỏ lại sau lưng con đò nhỏ,
người bạn hiền dễ mến, Mây quây đi và lưu luyến một tấm lòng.
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét