Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2018

CHÙM THƠ CHỦ ĐỀ NGƯỜI MẸ CỦA TỐNG ĐỨC HIẺN



Cố Nhà thơ Tổng Đức Hiển
                      

LẠY MẸ, ĐỪNG BUỒN!


        Ngày đi đông đủ bạn bè
Chiến tranh qua, một ngày về, mình con
        Cúi đầu lạy mẹ đừng buồn!
Mẹ mừng con mẹ vẫn còn một chân!
*
        Mẹ cười, lệ ướt chéo khăn
Một đời mẹ khóc một lần này thôi!
                                                                                              
12 – 1973





ĐÓN MẸ

Chuông nguyện,
Trời trưa,
Chợ tan…
Con dắt em đi đón mẹ,
Chúng con chẳng đứng im đầu ngõ
Con chạy theo em,
Lối mẹ đang về…

Dưới tấm vỉ buồm là chút quà quê
Mấy củ khoai lang hay bò lạc luộc

Năm mươi tuổi đầu,
Nhớ về thuở trước,
Đầu trần,
Đón mẹ,
Con đi…




HUYỀN THOẠI MẸ
  
Có một đêm mưa
Lại một đêm mưa
Đêm tiếp nữa… vẫn người con gái ấy
Trong gió hú, bập bùng tia chớp nháy
Gõ cửa nhà ông, mua khoai, rồi đi…

Đúng thật tiền, đêm qua, đêm kia
Và đêm cuối người quay lưng vội vã
Soi lên đèn - Đồng tiền sao hóa lá
Người hay ma?
(Ông lão rùng mình)

Thân gái, trời đêm…
Nghĩa địa vắng tanh
Rờn rợn mùi hương, nhờ nhờ khuôn mặt
Ông kể với nhà sư sự lạ lùng mới gặp
Nhà sư buồn nhớ lại chuyện ngày qua:
 Đây một nấm mồ, vừa héo lá tàn hoa
Cô gái chết, trẻ còn nằm trong bụng
Có thể thế chăng: Hồn ma phải sống
Bởi một điều gì sau tầng đất sâu kia?

Bật nắp quan tài…
Đứa trẻ đã sinh ra…
Nằm cạnh mẹ, khoai vẫn còn trong miệng
Hẳn những đồng tiền khi người ta khâm liệm
Mẹ nó đã mua khoai…
Rồi trở lại nơi này…

Đêm hết tiền… chị đành trả lá cây
Thân xác lạnh vẫn linh thiêng tình mẹ
Ngày xửa, ngày xưa…
Người nay kể thế
Có một linh hồn đi giữa đêm mưa…

Tháng 3. 1993




LÒNG MẸ

Quân ào ạt tràn qua biên giới
Gươm giáo lòa, rướm máu - bình minh
Bụi đỏ bốc, cỏ nhàu theo vó ngựa
Sao lạ lùng (Chim hót với trời xanh)

Im lặng quá, vị tướng già ngơ ngác…
- Đất nước này người chết hết rồi sao?
Ta đã đến trong trập trùng giáo mác
Muôn dặm qua không bóng một quân nào?
*
Bỗng phía trước, hiện một người mẹ trẻ
Tay bồng con, tay dắt đứa con theo
Dập dụi ngã giữa gập ghềnh sỏi đá
Vó ngựa dồn, man dại tiếng quân reo…
Khoảng cách đã gần…
Và bỗng nhiên người mẹ
Bỏ đứa trên tay, bế đứa dưới đường
Rồi vụt chạy, bỏ đằng sau tiếng trẻ
Gào ngạt hơi, trong bất lực buồn thương

Chị gục ngã và đoàn quân ập tới
Chị đứng lặng im trước vị tướng già
- Hai đứa trẻ, cớ gì ngươi bỏ một
Mong thực lòng, ngươi hãy trả lời ta…

- Đứa để lại, con tôi, tôi bỏ lại
Dù có thế nào - đau xót - đành thôi
Tôi sẽ nói ra sao - nếu con mình vẫn sống
Còn mất đứa trẻ này - con của bạn trao tôi?
*
Vị tướng lặng im
Bình minh lửa cháy
Lạ lùng sao lòng dạ một con người…
Đất nước ấy và những người dân ấy
Gươm giáo nào khuất phục được người ơi

Rồi lặng lẽ, đoàn quân buồn quay bước
Chị run run ôm hai trẻ vào lòng
Ôi lòng mẹ, sức mạnh nào thắng được
Nghĩa nhân này muôn thuở vững non sông…

1989
TỐNG ĐỨC HIỂN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét