(Gửi nhà thơ Đặng Xuân Xuyến)
Lọc ra chừng 8 bài thơ viết về biển của Nguyễn Thanh Lâm để bình riêng BIỂN
CỦA NGUYỄN THANH LÂM trong RỪNG XANH MƯA (xem:l tại đây l) là một việc làm khéo léo. Và bài bình
đã làm bật lên cái ý “Thơ ông viết về biển, bài nào cũng tươi rói cảm xúc,
cũng được cảm nhận bằng một tình yêu trong sáng, thánh thiện của cõi Thiền”
Nhưng có lẽ vì bị ám ảnh
bởi sự thánh thiện của cõi Thiền nên Đặng Xuân Xuyến đã không dưới 2 lần khen
Nguyễn Thanh Lâm:
1/
“với Nguyễn Thanh Lâm
thì biển không chỉ dịu dàng như thiếu nữ tuổi dậy thì mà còn đẹp hơn thế, khi
ông phát hiện: biển trong mưa thật đẹp, đẹp trắng trong, tinh khiết “Như thiếu
nữ đã vào chùa xuống tóc”, chỉ nên chiêm ngưỡng bằng tâm thể thánh thiện của
cõi Thiền. Vẻ đẹp ấy đã khiến nhà thơ và cõi phàm trần “trở bệnh tương tư”,
“ngẩn ngơ” tiếc nuối:
Biển lại mưa
Như thiếu nữ đã vào chùa
xuống tóc
2/
Khi mưa tạnh, biển trở
lại hiền hòa, êm dịu, thì dưới lăng kính lãng mạn của nhà thơ, biển đẹp như “cô
gái mới vào chùa chưa xuống tóc”, còn nguyên nét ngây thơ, trong sáng của tuổi
mới lớn. Nét đẹp ấy mơn mởn những phồn thực mà hồn nhiên, sáng trong, lặng thầm
của hương trinh nữ, làm xuyến xao nhà thơ với miền cảm mến thanh tao, không vẩn
nét phàm trần, khiến những trăn trở, nghĩ suy của nhà thơ về trách nhiệm với
cuộc đời trở nên an nhiên, tự tại:
Lòng tôi rỗng không ngắm
biển
Tóc trắng trên đầu lặng
sóng
Mắt khép hờ lỏng then quá
khứ - tương lai
Hồn nhiên nhịp thở
Hương hạnh phúc dâng đầy”
Liệu các thiếu nữ đã vào
chùa xuống tóc có “đẹp trắng trong, tinh khiết, có còn nguyên nét ngây thơ,
trong sáng của tuổi mới lớn...” không?
Không xét đến, những
người đi tu, nếu là nam thì theo dân gian, đa phần đều là “trốn việc quan đi ở
chùa”, mang danh tu hành hoặc nương nhờ, lánh vào cửa Phật để “trốn việc
quan” (như phu phen, tạp dịch, thuế má, lính tráng, thậm chí trốn trọng tội đã
vi phạm ngoài đời... nói chung). Chính vì thế một số triều đại phong kiến đã
phải ra chính sách hạn chế người đi tu. Tác phẩm Sãi Vãi của Nguyễn Cư Trinh đã
nói rõ điều này: Sãi nói mình là người đi tu bất đắc dĩ, đầu Phật cốt để
"khỏi xâu, miễn thuế", nay thấy Vãi "thanh tân, đẹp đẽ" nên
muốn rủ Vãi "tu hoài, tu hủy". Bị trách mắng, bị cự tuyệt, Sãi chẳng
cần dấu diếm, bày tỏ hết cái chân tướng "hổ mang" của mình ra...
Còn các thiếu nữ đã xuống
tóc đi tu như trong thơ Nguyễn Thanh Lâm và trong lời bình của Đặng Xuân Xuyến
thì văn học nước nhà cũng đã có không dưới ba nàng nổi danh:
Truyện Quan Âm Thị
Kính cốt tả đức tính nhẫn nhục và lòng từ bi của bà Thị Kính, vì đó mà sau
này bà trở thành Phật Quan Âm. Nhưng người con gái nết na, xinh đẹp ấy
cũng vì bị nghi oan âm mưu giết chồng, bị nhà chồng mắng chửi và đuổi về
nhà bố mẹ đẻ nên quá buồn tủi, bèn giả trai đến tu ở chùa Vân (Vân Tự), được đặt
pháp danh là Kính Tâm.
Hàng loạt ca khúc nổi
tiếng ‘’Chuyện tình Lan và Điệp’’ viết về đôi trẻ yêu nhau nhưng bị số
phận đớn đau chia uyên rẽ thúy, được nhiều người ví như Romeo và Juliet
hay Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài của Việt Nam, lấy nguồn từ tiểu thuyết ‘’Tắt
lửa lòng’’ của nhà văn Nguyễn Công Hoan. Cô thiếu nữ Lan ôm mối tình tuyệt
vọng bỏ nhà đến chùa để cắt tóc đi tu và rồi kết cục:
‘’ Đời Lan khác chi,
Như một cành hoa xuân
hương sắc sớm phai mau
Một đêm gió mưa bên ngọn
đèn quạnh hiu
Lan đã cướp linh hồn
Ngoài xa từng tiếng cú kêu
sương nghe thê lương
Gió than não nề trong màn
đêm nghe đau thương
Từng hồi chuông ngao ngán
ngân dài như khóc than,
Tiễn một linh hồn’’
Một chú tiểu cũng tên là
Lan trong “Hồn bướm mơ tiên” của Khái Hưng là một cô gái vì lý do đặc
biệt mà phải cải nam để tu hành. Giả trai rồi mà chú tiểu Lan vẫn còn xinh đẹp
đến nỗi chàng sinh viên Ngọc, lần đầu lên chùa gặp mặt đã phải thắc mắc: "Quái
lạ! Sao ở vùng nhà quê lại có người đẹp trai đến thế, nước da trắng mát, tiếng
nói dịu dàng trong trẻo như tiếng con gái”. Và rồi Ngọc đã nhanh chóng
phải lòng Lan. Và sự có mặt của Ngọc đã đánh thức trong Lan cái gọi là tình
yêu, gieo vào tim nàng những tiếng yêu êm ả.
Vì vậy ví von”
“Biển lại mưa
Như thiếu nữ đã vào chùa
xuống tóc”
Không hẳn là trắng trong
tinh khiết như nhà thơ và cả người bình đã cảm hứng
Về Mưa biển, tôi
nhớ nhà thơ nhà giáo Thúc Hà (Hà Thúc Chỉ), dạy học ở Hải Phòng cùng thời với
tôi có viết:
“Bỗng đâu mây kéo tối sầm
Con thuyền xa cũng khuất
dần dặm khơi”
Trong âm nhạc cũng có bài
hát nổi tiếng Mưa trên biển vắng, vốn là một ca khúc tiếng Pháp được
dịch lời sang tiếng Việt:
“Mưa buồn mãi rơi trên
biển xưa âm thầm
Ôi biển vắng đêm nao tình
trao êm đềm
Cơn sóng nào, gợi lên nỗi
đau trong em
Bao nhiêu chiều lang
thang …. một mình”
Xem ra thơ và nhạc về
biển trong mưa không thật đẹp, đẹp trắng trong, tinh khiết mà buồn buồn, ấy là
biển trong mưa không phải vào những hôm chớp bể mưa nguồn.
Thích bài bình của Đặng
Xuân Xuyến thì viết thế thôi.
NGUYỄN
BÀNG
Địa chỉ: Thành phố Sài Gòn
Email: bnguyen37@gmail.com
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét