Thứ Hai, 8 tháng 10, 2018

NẾU CÒN CÓ KIẾP SAU / Phạm Ngọc Thái





“Anh hãy về cưới em, khi em mười tám tuổi…”
Giọt lệ nàng rơi vào lòng tôi nóng hổi
Giọng nghẹn ngào xúc động trong đêm
Ngỡ trời đất nghiêng mình lặng lẽ nghe em…


Em có biết con tim anh vừa nứt vỡ
Lòng ngổn ngang buông trĩu trái sầu thương
Còn chút hơi tàn anh dành trọn cho em
Để em sống thêm phần hạnh phúc.


Tình yêu em cả thiên đường trong anh chói ngợp
Ánh hào quang của chủ nghĩa nhân sinh
Đường xã hội anh đi đầy rẫy những nát tan
Em, hạnh phúc trái tim…
                     anh sẽ đưa về nơi Đất Phật !


Kiếp này không thể cưới em,
                thưở còn một chàng trai giàu mơ ước
Con đường đời khát vọng lẫn phong ba
Để giờ đây đã vào buổi chiều tà
Đến với em muộn màng…
                    anh yêu vội vàng, tha thiết


Biết mai rồi…
Sẽ có cảnh em đến bên nấm mồ xõa tóc
Cành trúc la đà cõi Phật rước anh đi
Những dòng thơ hòa lệ đẫm mi
Nơi Đất Thánh anh chờ em yêu, ngày tái ngộ.


Đừng buồn nữa nghe cưng!
Đường nhân thế dẫu còn nhiều nỗi khổ
Nhưng tình yêu là niềm sống vô biên
Biển cuộc đời rộng lớn mênh mông
Mang khát vọng đến chân trời kì vĩ !


Anh nhìn rõ đời em như nhìn về chân lý
Kiếp này cũng chỉ là “cõi tạm”* thôi em !
Ta hóa đôi chim trời hướng về chốn xa xăm
Anh nâng cánh em bay
                         tới thiên đường ngọc bích…

Hà Nội, cuối thu 2018
PHẠM NGỌC THÁI

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét