Tôi
đọc bài thơ Lửng Đèo Tình Khúc của nhà thơ Phạm Thành cách đây chừng tháng, hơn
tháng. Cũng định viết vài dòng cảm nhận khi đọc Lửng Đèo Tình Khúc nhưng lúc đó
lưng tôi đau quá nên tạm lưu bài thơ vào mục xem sau để khi nào lưng bớt đau sẽ
viết vài dòng cảm nhận.
LỬNG ĐÈO TÌNH KHÚC
Vẻ
đại ngàn dường như pha loãng
Trưa
Đèo Cà nắng cũng ngập ngừng hoang
Kìa,
gái Tày đợi ai mà bồn chồn tròn bóng
E ấp
khăn thêu gợi những nét rằm
Nhí
nhảnh kèn lá giọng chòe lửa
Vui
mùa vàng rưng rức những bậc thang
Bỗng
đàn môi vọng từ nơi bờ suối
Mắt
gái cười lúng liếng cả hoang sơ
Chao
ôi! Tình rừng quyện độc đáo đến không ngờ.
PHẠM
THÀNH
Đọc
3 chữ "ngập ngừng hoang" trong câu: "Trưa Đèo Cà nắng cũng ngập
ngừng hoang", tôi nhớ tới câu thơ cũng độc đáo của nhà thơ Nguyễn Thanh
Lâm trong bài thơ Hương Dương Cầm:
"Tiếng
Dương Cầm loang loáng ướt
Ngập
ngừng rơi."
Hai
chữ "ngập ngừng" được 2 nhà thơ sử dụng đều làm cho câu thơ sống động
đến mê hoặc người đọc. Với "ngập ngừng rơi" của "Tiếng Dương Cầm
loang loáng ướt", Nguyễn Thanh Lâm đã biến Hương Dương Cầm thành vẻ đẹp của
tình yêu và nỗi nhớ rất đặc trưng riêng của người Hà Nội. Còn với "ngập ngừng
hoang" của "nắng" "trưa đèo Cà", Phạm Thành không chỉ
thổi vào Lửng Đèo Tình Khúc vẻ đẹp hoang sơ quyến rũ với những phóng khoáng rất
đặc trưng của nắng gió đại ngàn mà còn “pha loãng” làm mềm mại, sống động hơn
chất hoang sơ của núi rừng bằng hiện diện của con người qua cách nói gián tiếp ở
2 câu đầu bài thơ bằng những cặp từ “pha loãng”, “ngập ngừng hoang”. Từ
"hoang" ở câu thơ "Trưa Đèo Cà nắng cũng ngập ngừng hoang"
khiến người đọc lâng lâng tâm trạng cũng muốn phiêu cùng "nắng đèo
Cà" để được "ngập ngừng hoang".
Bốn
câu thơ:
"Kìa,
gái Tày đợi ai mà bồn chồn tròn bóng
E ấp
khăn thêu gợi những nét rằm
Nhí
nhảnh kèn lá giọng chòe lửa
Vui
mùa vàng rưng rức những bậc thang"
Có
thể tách ra đứng riêng thành một bài thơ.
Với
cách dùng chữ độc đáo, lạ mà hay ở 4 câu thơ này: "bồn chồn tròn
bóng", "giọng chòe lửa", "rưng rức những bậc thang"...
Nhà thơ Phạm Thành đã khắc họa chân dung thiếu nữ Tày hồn nhiên những nét tươi
xinh tuổi mới lớn, đượm cùng vẻ đẹp hoang sơ “rưng rức” của núi rừng. Bốn câu
thơ đã vẽ một bức tranh sống động với ăm ắp những nhạc, những họa, đã gieo vào
hồn bạn đọc những rung cảm tươi tắn khó quên.
Câu:
"Kìa, gái Tày đợi ai mà bồn chồn tròn bóng" viết thật tự nhiên, tỏ sự
ngạc nhiên và thích thú của thi nhân trước hình ảnh thiếu nữ Tày đang "bồn
chồn" ngóng đợi người yêu. Bốn chữ "bồn chồn tròn bóng" nói được
thật nhiều điều về không gian, thời gian và tâm trạng nhớ nhung, chờ đợi... của
thiếu nữ. Cách ngắt câu bằng dấu phẩy (,) giữa "Kìa" với "gái
Tày đợi ai mà bồn chồn tròn bóng" không chỉ làm tăng sự ngạc nhiên của thi
nhân với “trưa đèo Cà” mà còn khe khẽ bật lên thanh âm như một tiếng reo thi vị.
Bài
thơ sử dụng những cặp từ láy, những động từ: "ngập ngừng", "rưng
rức", "bồn chồn", "lúng liếng", "e ấp",
"nhí nhảnh" rất đắc dụng, làm sáng lên vẻ đẹp hồn nhiên trong trẻo của
thiếu nữ miền sơn cước!
Hai
câu:
Bỗng
đàn môi vọng từ nơi bờ suối
Mắt
gái cười lúng liếng cả hoang sơ
Đã
chuyển nhịp bài thơ, thay cảnh bài thơ bằng một cái kết viên mãn, thật đẹp cho
thiếu nữ “bồn chồn tròn bóng” ngóng đợi người yêu. Câu “Mắt gái cười lúng liếng
cả hoang sơ” níu hồn người đọc.
Theo
tôi, bài thơ kết thúc ở đây thì thật hay, thật đẹp.
Tiếc
là, nhà thơ Phạm Thành lại cho thi nhân chen vào lời cảm thán: "Chao ôi!
Tình rừng quyện độc đáo đến không ngờ." để kết thúc Lửng Đèo Tình Khúc đã
phá vỡ mất kết cấu toàn bích của bài thơ.
Hà Nội, sáng 12 tháng 11-2021
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét