TÂM SỰ THỜI THƠ CA NHƯ GIẺ RÁCH
Trót đam mê rồi giấc mộng văn chương
Vào cái thời thơ ca như giẻ rách
Nhiều kẻ làm thơ, người xem lại ít
Thiên tài lạc lõng cõi trần ai
Bọn đầu trò thì buôn, lắm loại loai choai
Giữa đời thường thi nhân thành thất thểu
Cao niên đấy mà vẫn đành sống yểu
Hổ trong lồng cũi đó thôi!...
Cứ vẫy vùng gầm vang trời đất
Rồi tới ngày ta xé toạc không trung
Sẽ hiền lành về bên Phật ở Tây Thiên
Cùng các thánh mây vờn, gió hát
Nơi trần thế khói hương tưởng nhắc
Làm ngôi miếu bên đường như Lý Bạch xa xưa
Rêu phủ bốn mùa, vắng vẻ hoang sơ
Với non nước muôn đời không thẹn hổ
Thôi, sướng cũng đã nhiều dẫu còn lúc khổ
Sắp hết đời vẫn cố kiếm tiền nong
Bù cho vợ, con những năm tháng hoài trông
Rồi thanh thản ta đi vào kiếp khác
Sức đã kiệt, tháng năm gần hết
Trông chờ vận lộc trời ban
Đem một mảng văn?
Mấy chục năm ròng viết
lách chốn trần gian
Nhượng bớt cho đời. Thánh thần ơi phù hộ!!!
Xin để lại thời sau vài lời lỗ mỗ...
Bệnh viện
E 20.7.2022
THÔI QUÊN HẾT, ĐẤY CHÍNH LÀ HẠNH
PHÚC
Cái kiếp người, cần chi mà nuối tiếc?
Nghe hiên nhà hây hẩy gió mùa thu
Suy cho cùng, sướng khổ tựa cơn mơ
Lúc sướng như tiên, khi lâm hoạn nạn.
Đời ta - Thuở trai trẻ vùi trong bom đạn
Thoát chết về vượt được lên mây
Cánh đại bàng vùng vẫy ngút trời bay
Ngẫm sống thế, một đời thôi cũng thỏa.
Đậu đến đỉnh thi sơn, xưa nay trong thiên hạ
Sánh với tầm mấy bậc cao nhân
Về già lại bệnh tật liên miên
Sa cảnh mất con, rơi vào hoạn nạn.
Tim đau đớn, than mình xấu phận
Tại trời hành hay bởi số không may
Chốn vô thường họa, phúc ai hay
Đời cát bụi, biết bao người thế cả!?
Nay đã thành một kỳ nhân thế kỷ
Mai ngày non nước ghi tên
Kiếp-ta-bà mà sống mãi với quê hương
Trên trần thế mấy kẻ đời làm nổi.
Ta từng qua "một cuộc người" như phong ba, bão dội
Giữa trần gian dựng ngọn núi vô biên
Ngàn năm sau danh tiếng vẫn còn thiêng
Thôi quên hết, đấy chính là hạnh phúc!!!
Phạm Ngọc Thái
19.7.2022
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét