Một năm, dân tộc ta có ít nhất ba lần tổ chức đại lễ hiếu thảo: Lễ Vu lan - rằm tháng bảy, giỗ tổ Hùng Vương - mùng mười tháng ba và tết Thanh minh.
Trong
Hán tự, chữ “hiếu” gồm chữ “lão” ở trên (có lược bớt phần đuôi), chữ “tử” ở dưới.
Cha trên, con dưới, thể hiện trật tự gia đình trên dưới phân minh, không “bình
đẳng”, lộn ẩu kiểu “đồng chí cha đồng chí con” được! Để truyền dạy chữ “hiếu”
thuận lợi, các cụ đồ nho xưa đã “chiết tự” thành các câu vè giúp học trò dễ nhớ
mặt chữ:
Đất
thì là đất bùn ao,
Ai cắm cây sào sao lại chẳng
ngay.
Con
ai mà đứng ở đây,
Đứng thì chẳng đứng, vịn ngay
vào sào.
Hiếu
là một đạo lâu đời nhất trong các đạo. Gương hiếu thảo sớm nhất được chép thành
chuyện (nhị thập tứ hiếu), là gương Vua Thuấn, một vị vua huyền thoại thời
Trung Quốc cổ đại. Nguyên cha của Thuấn là Cổ Tẫu, người hung bạo. Mẹ của Thuấn
mất sớm, Cổ Tẫu tái hôn sinh ra Tượng. Vì có lời gièm pha của người kế mẫu và đứa
em ngỗ nghịch cùng cha khác mẹ, Cỗ Tẫu không ưa Thuấn, thường tìm cách đầy đọa
Thuấn, đưa Thuấn đi cầy ở những vùng đầy thú dữ. Biết thế, nhưng Thuấn vẫn trọn
gìn chữ hiếu đối với cha và người dì ghẻ ác nghiệt, không một lời than oán. Tấm
lòng hiếu thảo và hòa mục ấy của Thuấn động đến Trời, cả đàn voi ra giúp Thuấn
cày đất và vô số chim muông đáp xuống nhặt cỏ hộ. Thấy không hại được Thuấn, Cổ
Tẫu và người dì ghẻ sai Thuấn đánh cá ở Hồ Lôi Trạch, nơi có nhiều sóng to gió
lớn, nhưng khi Thuấn đến thì sóng lặng gió yên. Sau được vua Đường Nghiêu truyền
ngôi, suốt 18 năm trị vì, Đế Thuấn chỉ ngồi gảy đàn hát khúc Nam Phong mà bình
trị được thiên hạ, nhà nhà đều lạc nghiệp âu ca. Ông cũng là tấm gương đầu tiên
về sự hiếu với dân vậy.
Hoà
Thượng Tuyên Hoá từng giảng: Đạo hiếu có bốn thứ: một là đại hiếu, hai là tiểu
hiếu, ba là viễn hiếu, bốn là cận hiếu.
Thế
nào là đại hiếu? Tức là báo đền ơn cha mẹ của mình trong nhiều đời về trước,
báo đền ơn của sư trưởng.
Thế
nào là tiểu hiếu? Tức là hiếu thảo với cha mẹ trong đời này; lo lắng, chăm sóc
làm cho cha mẹ vui vẻ, phụng dưỡng, an ủi, đó tức là cung kính cha mẹ, cúng dường
cha mẹ.
Thế
nào gọi là viễn hiếu? Tức là kính trọng các bậc thánh hiền xưa kia, lấy mỗi lời
nói mỗi công hạnh của họ làm gương sáng để mình bắt chước noi theo.
Thế
nào là cận hiếu? Tức là ngoại trừ hiếu thảo với cha mẹ mình, thì cũng cần phải
hiếu thảo với cha mẹ người khác. Rằng: "lo ngô lo, dĩ cập nhân chi
lo", tức là tôn trọng những huynh trưởng, tiền bối của mình rồi cũng tôn
trọng những bậc tiền bối của kẻ khác. Mình cần có tư tưởng và hành động hiếu thảo
như vậy. Vẫn biết “Thờ thì dễ, giữ Lễ thì khó”, Nhưng vẫn thật đau lòng khi chợt
nhớ lại cái thời nhà nhà mù quáng theo nhau từ bỏ bàn thờ gia tộc, coi việc thờ
phụng cha mẹ, ông bà, tổ tiên là một việc làm... "lạc hậu"!
Không
phải ngẫu nhiên mà người xưa đặt chữ Hiếu bên cạnh chữ Thảo. Hiếu phải bắt nguồn
từ tấm lòng thơm thảo thực chất chứ không “diễn kịch” hoặc làm một cách “che mắt
thế gian”… Hiếu thảo cũng hàm ý là hãy thể hiện lòng hiếu ngay khi ông bà cha mẹ
mình còn đang sống là quan trọng. Sống không đối đãi tử tế, chết rồi, cỗ bàn to
lớn đến mấy cũng bằng không!
Làm
tròn chữ hiếu trong bối cảnh xã hội hiện tại thực sự đang là một vấn đề cần được
hóa giải một cách cân nhắc, có xét đến thực trạng cuộc sống hiện tại. Ngày nay,
không thể đòi hỏi thế hệ con cháu, khi chịu tang, phải xin nghỉ việc công như
các quan lại thời xưa. Nghỉ thế có mà mất chức, mất việc, thậm chí nhịn đói có
khi. Ngay đến việc chăm sóc các cụ già, bây giờ cũng không thể có mẫu người như
Lão Lai Tử, ngày đêm đùa rỡn làm cho cha mẹ vui, bởi làm như thế thì lấy đâu ra
thời gian lao động kiếm sống? Cũng không thể bày tỏ lòng hiếu đến mất vệ sinh một
cách mù quáng như Canh Kiềm Lâu: nếm phân để biết tình trạng sức khỏe của cha mẹ!
Càng không cần thương kính cha mẹ đến mức khi nhìn thấy mẹ cắn móng tay, mà
trái tim người con chạnh thấy xót xa như chính bản thân đang đứt ruột vậy (Tăng
Sâm)…
Xã
hội ngày càng “già” đi trông thấy. Nghĩa là số người cao tuổi ngày càng đông,
ngày càng chiếm một tỉ lệ rất lớn trong cộng đồng dân cư. Trong khi nhân khẩu
trong mỗi gia đình ngày càng ít (từ chủ trương "Mỗi cặp vợ chồng chỉ sinh
từ 1 đến 2 con"), tức cũng là lực lượng gánh vác việc gia đình như phụng
dưỡng ông bà cha mẹ..., ngày càng giảm. Trong bối cảnh như vậy, thiết nghĩ, việc
tổ chức chăm lo cho thế hệ người già, không thể phó mặc cho từng gia đình cá thể,
mà phải được coi như một chính sách xã hội quan trọng. Xây dựng và phát triển sớm
các trại dưỡng lão hoàn chỉnh, hoạt động bằng quỹ phúc lợi xã hội là chính, là
một ví dụ. Các trại này có đầy đủ các phương tiện và con người có chuyên môn và
đạo đức phù hợp, để chăm sóc sức khỏe người cao tuổi; vừa giúp các cụ có nơi
giao lưu, vui sống những năm tháng cuối đời, tránh được cuộc sống “vò võ” cô
đơn trong những căn nhà cho dù có là biệt thự nguy nga!
Có
lẽ đó là một trong những cách tốt nhất giúp con cháu các gia đình thực hiện được
chữ hiếu phù hợp điều kiện làm ăn sinh sống ở thời buổi đua tranh trong cơ chế
thị trường sôi động và đầy biến đổi này.
TRẦN
HUY THUẬN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét