LỜI KHUYÊN KỲ DỊ
Hãy trang bị cho mình chiếc gậy
Như thêm chân để đi giữa cuộc
đời
Và chiếc túi như chiếc hồ lô
nhỏ
Bạn lên đường làm hành khất
rong chơi.
Bạn bước xuống đi con đường
nhân ái
Nẽo yêu thương gót rãi những
nhân lành
Đến từng nhà xin chớ gỏ tay
nhanh
Cứ từ tốn như ngày xưa Chúa gỏ.
Ai tiếp bạn và ai lòng mở
ngõ
Bạn nhân danh công lý tạ ơn
Người
Ai quay lưng chế nhạo, bạn
tươi cười
Phủi hết bụi, đi xa vùng ô trọc,
Bạn sẽ thấy tay mình ngăn tiếng
khóc
Nếu đi xin vì trái đất nhân
danh
Băng vết hằn đang rũa cả màu
xanh
Lấy tình nghĩa trồng hoa vườn
khổ nạn.
Cả nhân lọai nếu ai đồng như
bạn
Nhanh bàn tay với gậy, túi
yêu thương
Thì thế gian nay đã biến
thiên đường
Và đau khổ đâu còn trên mặt đất,
Xin hết thảy đăng quang làm
hành khất./
Châu
Thạch
LỜI BÌNH CỦA LÊ LIÊN
Dạ
thưa,
Có
một điều kỳ lạ chạm đến trái tim mình khi tôi đọc câu cuối của bài thơ:
“Xin
hết thảy đăng quang làm hành khất.”/.
Và
tôi hiểu vì sao lại có tựa bài thơ là LỜI KHUYÊN KỲ DỊ của nhà bình thơ CHÂU THẠCH.
Bản
thân tôi rất say mê, rất yêu quý “KINH THÁNH”.
Đặc
biệt khi đọc bài thơ “Lời Khuyên Kỳ Dị” của nhà thơ Châu Thạch, tôi liên tưởng
đến đoạn Kinh Thánh trong sách MÁC. (Chương 6: từ câu 7 đến câu 13.)
Tôi thầm cảm ơn huynh ấy, đã chuyển hóa đoạn
Kinh Thánh trên thành một bài thơ rất ngộ nghĩnh, mang tính tự sự cá nhân, rồi
nhẹ nhàng đi vào lòng người như một lời mời gọi… rất ư là kỳ dị!
"Hãy
trang bị cho mình chiếc gậy
Như
thêm chân để đi giữa cuộc đời
Và
chiếc túi như chiếc hồ lô nhỏ
Bạn
lên đường làm hành khất rong chơi."
(thơ Châu
Thạch)
Khi còn nhỏ, tôi rất yêu những cây gậy
trong những câu chuyện thần thoại.
Bởi
vì, khi cây gậy còn được gọi là đủa thần của cô tiên, của ông bụt huơ lên không
trung là lập tức phép màu biến hóa, đáp ứng cho người ta những ước nguyện tốt
lành.
Ôi!
Sung sướng làm sao!
Trong tuổi thơ của trẻ con nước Việt, ai
cũng biết truyền thuyết chống giặc ngoại xâm của nước ta có cây gậy của Thánh
Gióng… rất thần kỳ.
Nhớ lại, thuở ấy tôi hay lén Ba tôi đọc
truyện kiếm hiệp của Kim Dung. Tôi rất thích cây “Đả Cẩu Bổng” đầy uy lực và những
“cái túi” phân cấp bậc của các đệ tử cái bang đầy nghĩa khí.
Lớn lên một chút, hình ảnh cây ba-ton
trong phim ảnh của các nhà quý tộc cho tôi cảm giác yêu, ghét khác nhau tùy
theo bối cảnh.
Mấy
ai quên những cây gậy, một đạo cụ trong nhiều bộ phim mà điển hình là cây
gậy của vua hề Charlie Chaplin nhỉ?
Rồi
trong mỗi chúng ta, có mấy ai không thích cây thiết bản nhỏ bé của Tôn Ngộ
Không? Mỗi khi vung lên, to lớn là uy lực của lẽ phải, chiến đấu cho điều thiện,
tiêu trừ tất cả điều ác.
Nếu
nói về những cây gậy trong văn học thì nhiều vô kể… ta tản mạn một chút cho
vui.
Trở về thực tại, chúng ta còn bắt gặp những
cây Thiền Trượng của những vị chân tu. Đó chính là Pháp Cụ rất vi diệu của các
ngài trên con đường hành đạo dẫn dắt con người đi vào vùng sáng tâm linh.
Nổi bật trong Kinh Thánh có cây gậy của
ông Moise trên Con Đường dẫn dắt dân Chúa.
Nhưng gần gũi nhất vẫn là những cây gậy của
các cụ ông, cụ bà mà ta thường nhìn thấy trong đời sống hàng ngày. Nó như là
chân đế vững chắc, nâng đỡ cho những bước chân đã oành gánh nợ đời của các cụ
già.
Nhà thơ Châu Thạch đã lấy hình ảnh mộc mạc,
thân thiết trong đời sống, bảo chúng ta trang bị cho mình: Cây Gậy và Chiếc Hô
lô.
Hô
lô chính là biểu tượng của sự Ngọt Ngào, An Lành, và Sức Khỏe được trao ban, được
cho đi bất tận.
Hình ảnh của chiếc hô lô làm tôi nhớ đến
dòng Cam Lồ của Phật Bà Quan Âm khi tôi còn nhỏ; của nồi cơm Thạch Sanh không
bao giờ cạn hết.
Làm hành khất là sống bằng của bố thí! Có
ai làm hành khất mà lại thong dong không nhỉ? Đã vậy, nhà thơ lại còn bảo “làm
hành khất rong chơi” nghe nó là lạ, nghịch lý làm sao sao ấy?!?…
Làm hành khất trang bị cho mình “chiếc Gậy”
còn có lý, nhưng làm sao có túi Hồ Lô đây? Và trong túi hồ lô đó chứa đựng những
gì, nhỉ?
Xem chừng đoạn thơ mở đầu này có điều kỳ
bí, bất thường chăng?
Không đâu, chỉ là nhà thơ nhắc nhỡ cho
chúng ta hiểu rằng: hãy sẵn sàng lên đường, rao giảng Tin Mừng cho mọi người. Bởi,
giữa đời sống đầy nhiễu nhương này, con người cần được dẫn dắt đi trên con đường
ngay lành, đầy tình yêu thương.
Vị
hành khất này không xin của cải vật chất tầm thường của thế gian, mà vị hành khất
này đang trên con đường hành hương, đến từng nhà, xin từng Người:
-
hãy cho tôi sự tăm tối trong cuộc đời bạn. Và từ trong chiếc túi hồ lô này, tôi
có Nguồn - Phước - Hạnh (từ Đấng Ban Cho) trao tặng bạn.
"Bạn
bước xuống đi con đường nhân ái
Nẽo
yêu thương gót rãi những nhân lành
Đến
từng nhà xin chớ gõ tay nhanh
Cứ
từ tốn như ngày xưa Chúa gõ."
(thơ Châu Thạch)
“Nẽo
yêu thương gót rãi những nhân lành”
Đường
trần muôn lối đi, một khi ta chọn “con đường nhân ái”, thì đường đi ấy đã được
định hướng bởi “nẽo yêu thương” rồi.
Không
dễ gì khi mỗi bước ta đi đều gieo nhân tốt, để được gặt quả lành!
Chúa mời gọi chúng ta hãy nhẫn nại khi làm
nhân chứng tình yêu của Ngài bằng lòng bác ái, sự khiêm nhu khi gõ cửa trái tim
của mỗi con người.
Đọc
đoạn thơ trên tôi nhớ đến câu:
"Hãy
Xin thì sẽ được
Hãy
Tìm thì sẽ gặp
Hãy
Gõ cửa sẽ mở cho.”
(Mt 7: 7-8)
Hãy Xin, Hãy Tìm, Hãy Gõ: đây là chuỗi trợ
động từ làm sáng thêm câu thơ:
"Đến
từng nhà xin chớ gõ tay nhanh
Cứ
từ tốn như ngày xưa Chúa gõ."
(thơ
Châu Thạch)
Đây là hình ảnh đẹp, với tâm thái khoan
thai, khiêm nhu, hoan lạc vô cùng.
"Ai
tiếp bạn và ai lòng mở ngõ
Bạn
nhân danh công lý tạ ơn Người
Ai
quay lưng chế nhạo, bạn tươi cười
Phủi
hết bụi, đi xa vùng ô trọc,"
(thơ
Châu Thạch)
Thật
ngộ khi chúng ta làm hành khất nhưng lại “không nhận” mà chỉ có “cho đi”.
Brian Tracy tâm niệm :
“Hãy
luôn CHO mà không ghi nhớ
Hãy
luôn NHẬN mà không lãng quên”
Khi người ta mở cửa lòng để đón nhận chân
lý; thì mình hân hoan cảm ơn người, lại nhân danh công lý mà tạ ơn Chúa. Cảm
Ơn Ân nhân.
Khi người ta chưa có niềm tin, từ chối hảo
ý của mình, thậm chí chế nhạo thì cũng lấy lòng khoan dung mà đối đãi. Thật
không dễ dàng gì!
“Bạn
sẽ thấy tay mình ngăn tiếng khóc
Nếu
đi xin vì trái đất nhân danh
Băng
vết hằn đang rũa cả màu xanh
Lấy
tình nghĩa trồng hoa vườn khổ nạn.”
(thơ Châu Thạch)
Làm Hành khất vì miếng cơm manh áo đời thường
đã khó. Bởi không dễ gì ta nhận được của bố thí từ lòng nhân hậu thật sự.
Làm hành khất mà chỉ TRAO GỞI TÌNH YÊU
THƯƠNG môt cách “Nhưng Không” càng khó hơn.
Chữa
lành một tổn thương
Cứu
vớt một linh hồn,
Thay
đổi môt tập tính,
Xóa
bỏ một hủ tục... quả là một sứ mạng lớn. Rất cao cả và thiêng liêng.
Khi lòng ta tràn ngập Tình Yêu và Hy Vọng thì sẽ thắng vượt mọi thử
thách, khổ nạn.
Cả
Nhân Loại này ai cũng được thúc đẫy bởi Tình Yêu tha nhân thì hành trang gọn nhẹ
chỉ là Cây Gậy đầy quyền năng ánh sáng và Chân lý. Cùng với chiếc túi yêu
thương vô vụ lợi, chắc hẳn Trái Đất xinh tươi, tốt lành trở thành Thiên Đường.
"Cả
nhân lọai nếu ai đồng như bạn
Nhanh
bàn tay với gậy, túi yêu thương
Thì
thế gian nay đã biến thiên đường
Và
đau khổ đâu còn trên mặt đất,"
(thơ
Châu Thạch)
"Xin
hết thảy đăng quang làm hành khất!"
(thơ Châu Thạch)
Cho nên Nhà thơ Châu Thạch chẳng ngần ngại
khi mời gọi mọi Người hãy làm một việc lạ kỳ mà xưa nay chưa từng được công nhận:
LÀM HÀNH KHẤT mà lại “tự mình” ĐĂNG QUANG.
Một
bài thơ đầy Tánh Linh, Tôi cảm nhận sâu sắc, nhưng không đủ ngôn từ mầu nhiệm để
diễn tả.
Tôi chỉ viết nửa vời, và lòng thì nôn nao
muốn là tình nguyện viên, làm sứ giả ra đi loan báo Tin Mừng.
Chỉ
bảy câu trong Kinh Thánh thôi, mà tác giả Châu Thạch đã viết thành một bài “Hịch”,
đã hiệu triệu được nhiều Người làm theo “LỜI KHUYÊN KỲ DỊ” của huynh ấy. Thật
đáng ngưỡng mộ.
Cảm
ơn nhà bình thơ Châu Thạch rất nhiều, bởi bài thơ “Lời khuyên kỳ dị” của huynh
quá sâu nhiệm và rất Nhân Văn. Nó cho ta tràn đầy năng lượng yêu thương trong
cuộc sống này.
Alleluia
!
Lê Liên
Sài Gòn, Mùa
Vọng 2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét