Hôm tháng 10 vừa qua, hắn ngồi trước thềm nhà, gương mặt bí xị, hắn bảo: Năm nay không có ai dẫn hắn đi Sở thú viếng mụ Phù thủy và mấy con ma đói, bực mình dễ sợ. Giờ bắt ngồi ở nhà nhìn dăm quả bí vàng chẳng thú vị tí nào cả.
Hàng năm cứ vào tháng 10 là ngày lễ Hallowen,
gần nhà hắn có Sở thú rất lớn. Nơi đây năm nào người ta cũng tổ chức Hallowen
hai ngày vào cuối tuần cho mọi người đến mua vui, nhất là trẻ em. Từ lúc hắn
lên bốn tuổi, năm nào bố mẹ hắn cũng đều đưa đến đây để chơi cho đến giữa khuya
mới về. Với trò nầy hắn vô cùng thích thú với những màng giật mình, rùng rợn vì
được trực tiếp thấy kề cận mụ Phù thủy và những con ma đói đang vây xung quanh
hắn, để sau khi về hắn tha hồ mà tả, kể lại cho bạn bè đồng lứa của hắn nghe.
Đặc biệt những đứa trẻ khác vì sợ không dám đến, riêng hắn thì tỉnh queo và
chẳng sợ gì cả nên năm nào hắn cũng đi. Và, vừa đi xong là sáng hôm sau hắn
phải ngồi trước đám đông thuật lại hết cho mọi người cùng nghe. Hắn vừa kể, vừa
diễn tả rất hùng hồn, lắm lúc có mấy tay đái ra quần và sợ quá chạy tuốt về nhà.
Đầu năm vừa qua, không biết vì lý do gì, bố
và mẹ hắn xích mích, to chuyện, ly thân, bố hắn dọn nhà đi nơi khác ở rất xa,
bỏ mẹ con hắn ở lại quê nhà một mình mà chẳng hề tới lui thăm viếng. Riêng mẹ
hắn vì bận bịu với hai đứa em nhỏ sanh đôi, mẹ hắn không thể dẫn hắn đi tham dự
ngày Hallowen năm nay được, nên bắt buộc hắn phải đành ở nhà. Hắn rất bực mình,
nhưng hắn không dám nói lời nào, đành chịu thua đi ra, đi vào. Cuối cùng ngồi
bệt trước thềm nhà, rồi cứ chăm chăm nhìn về hướng Sở thú mà rưng nước mắt.
Nhiều lúc hắn muốn gọi bố về để dẫn đi, nhưng chẳng biết bố giờ nơi đâu mà tìm.
Ngoài thú đam mê tham dự ngày Hoallowen, hắn còn nỗi khổ đau lớn là ngày mai
biết lấy gì để làm anh hai kể lại cho mấy thằng trong xóm nghe. Nếu không có gì
kể hắn mất thế và quê xệ.
Trong đêm ấy vì đi không được nên hắn lên
giường ngủ sớm. Hắn
nằm thao thức, suy nghĩ
đủ thứ tìm mọi cách bịa đặc, nói dối để ngày mai có cách trả lời. Nhưng cuối
cùng hắn thấy không được vì mỗi năm người ta đều làm khác nhau nên khó mà gạt
được mọi người.
Sáng hôm sau các bạn hắn ùng ùng đến, để nghe
hắn kể. Hắn giả đò vò cái đầu bùm xùm và đi thiểu nảo ra chào đón và bảo: Rất
tiếc, hắn không có chuyện gì để kể, các bạn hãy về đi vì hôm qua hắn bị bệnh
nằm liệt giường, liệt chiếu nên không có đi đâu hết. Mong các bạn thông cảm,
xin hẹn lại lần sau.
Thủy Điền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét